[Tâm Hoàng][NV4][CH2] Làm rõ khái niệm Không sống trong chứng kiến

Nói rõ hơn về việc mình có kết luận về bản thân mình và về người khác là gì hả?
Hay là lý do tại sao nó lại là dấu hiệu của việc không sống trong chứng kiến?

Có cái kiểu mà có ý, nhưng mà mình lại ko biết là mình có ý ấy bạn. Thì cái ảo tưởng phần lớn, nó là dạng hoạt động cần có ý, nhưng mà mình lại ko biết mình có ý đó.
Ví dụ như cô Anna, cô ấy ảo tưởng chồng ngoại tình, mặc dù cô ấy chỉ thấy sương sương 1 người giống chồng của cổ chở 1 cô gái trẻ đẹp chạy ngang qua. Trước khi kết luận chồng ngoại tình xuất hiện, thì có 1 cái ý gì đó xuất hiện trước hay là ko? Có, nó phải có, một cái động cơ. Động cơ là muốn cái điều mình dự đoán là sự thật. Do vậy, ảo tưởng là hoạt động cần có ý. Dù cho nó rất là nhanh tới nỗi ko thể thấy kịp những vẫn là có.

Dĩ nhiên, nó vẫn cứ diễn ra, mình có muốn nó ko diễn ra thì nó vẫn cứ diễn ra thôi à. Mà mình lại chẳng phải làm gì cả ấy, mình cũng chẳng hiểu tại sao nó lại như thế nữa.

Nếu bạn nói đó là 1 đối tượng, thì nó đã ko còn là sự chứng kiến của bạn nữa rồi, nó đã là ảo tưởng rồi. Nếu mọi đối tượng mình thấy trước nay đều là ảo tưởng cả, vậy thì ảo tưởng có trước, hay chứng kiến có trước? :smiling_face_with_tear:

Kiểu mình cứ bị nhầm giữa chứng kiến là thuộc tính của mình, và chứng kiến là kết quả của chứng kiến.
Giống như khi đi học, thầy hỏi em có chứng kiến nước Mỹ ko => Mình trả lời: em ko chứng kiến nước Mỹ.
Hỏi có lúc nào ko chứng kiến ko=> ko, lúc nào e cũng chứng kiến.
Vậy là sao ta?

Uh em, ý chị là vậy á.
Mà sao càng thảo luận thấy càng mông lung taaaaa. :upside_down_face:

===> chứng kiến và đối tượng chứng kiến giống hay khác nhau? có phải đối tượng nào mình cũng chứng kiến được không?

“ em ko chứng kiến nước Mỹ” => câu này, đối tượng chứng kiến là gì?

“chứng kiến là kết quả của chứng kiến”=> chứng kiến là kết quả của chứng kiến, hay là chứng kiến kết quả của chứng kiến. Hay nói cách khác, kết quả của chứng kiến là đối tượng của chứng kiến hay là định nghĩa của chứng kiến?

  1. Vậy khi mình chứng kiến cái ảo tưởng thì có phải là chứng kiến không?
  2. Có bao giờ mình sống trong ảo tưởng mà lại chứng kiến được mình sống trong ảo tưởng không?

uh, nói rõ hơn cái này nè.

Còn câu còn dấu hiệu nào hông? là có dấu hiệu nào khác ngoài các dấu hiệu đã kể trên không.

Uh, cái này nghĩa là, mình phong ấn người ta á, hahaaa.
Mà ngộ nha má, khi bà phong ấn ng ta xong, bà rất dễ có cảm giác nha. Cảm giác được phát sinh lên như thật ấy.
Có khi nào là do mình khao khát cảm giác không nhỉ?
Nghĩa là, điều mình ko thể kết luận, nhưng mình cứ thích kết luận, vì có kết luận mình mới phát sinh ra được cảm giác.
Cái mình muốn ko phải là kết luận về người khác hay bản thân. Cái mình muốn là cảm giác đằng sau hành vi này.
Kết luận là một loại hành vi nhằm đặt mục tiêu thoả mãn cảm giác trong mình, hơn là giúp mình thấy được sự thật khách quan như mình nghĩ.
Như vậy là, để mình ko còn kết luận nữa. Mình phải giải phóng được cảm giác trong mình, để cảm giác được phát sinh mà ko cần phụ thuộc vào kết luận.

Bà có thấy cảm giác đó là cảm giác gì ko? vì sao mình lại muốn có nó?

1 Lượt thích

Nhiều loại cảm giác lắm, hay là bên dưới còn có cảm giác chính yếu gì nữa nhỉ?
Ví dụ như Anna thì muốn thoả cảm giác đau khổ.
Người đang yêu thì muốn thoả cảm giác sung sướng.

Vì cảm thấy thiếu á.

như ví dụ thì muốn cảm giác đau khổ hay sung sướng để làm gì?

thiếu cái gì? vì sao thấy thiếu á?

Như trong tình huống Anna, giả định mình là Anna nha. Mình đang đi ngoài đường, mình chứng kiến thấy chồng mình chở 1 cô gái trẻ đẹp chạy qua trước mắt mình. Giả định tiếp mình là:

  1. Nếu mình chỉ là 1 cái camera: các hình ảnh bao gồm màu sắc, hình dạng và sự chuyển động, đều đồng như nhau hết, ko có phân biệt.
  2. Nếu mình là 1 cái camera có tích hợp phân biệt cảnh vật, con người: phân biệt được đây là người, đây là xe, đây là cây cối, đây là con đường, đây là hành vi chở, đây là hành vi ngồi.
  3. Nếu mình là 1 cái camera có tích hợp cơ sở dữ liệu để phân biệt khuôn mặt này gán cho tên gọi nào: đây là anh A và cô C. Vậy đây là anh A đang chở cô C. cô C đang ngồi sau xe anh A.
  4. Nếu mình là cái camera có tích hợp cơ sở dữ liệu quan hệ với bản thân: mình là cô B, mình là vợ anh A. anh A là chồng mình, cô C là ai mình ko biết.
  5. Nếu mình là cái camera có tích hợp nhận diện về bối cảnh, quá khứ, hiện tại, tương lai: mình là cô B, anh A nói đang đi làm, bây giờ lại đang chạy ngoài đường, lại còn chở 1 cô gái xinh đẹp.
  6. Nếu mình là cái camera có tích hợp tự đánh giá về bối cảnh: Điều đang xảy ra không đúng với điều đã được ghi nhận. Mình chỉ là 1 cái camera, mình chỉ ghi nhận thôi mà, có sao mình ghi nhận lại vậy, cho nên mình không thể sai được. Mà điều đang diễn ra là sai, camera bắt đầu khó chịu.

Sự khó chịu có nhiều tầng lớp nha, nhưng may là, dù cho mình ko biết rõ hết các lớp vào thời điểm này, nhưng mình có thể đọc được cái niệm gần nhất cho cơn khó chịu mà mình đang gánh chịu.
Tức là các khó chịu của mình, đều có lý do, đều từ 1 kết luận nào đó về hoàn cảnh. Vi dụ người này ko yêu tôi, người này xem thường tôi, người này ko xem tôi ra gì cả.