1000 năm quạnh hiu, cô độc và lạnh lẽo (Trải nghiệm lại kiếp sống sau khi tự tử)

Chiều nay lúc đang chạy xe vòng quanh bờ kè Hoàng Sa thì đột nhiên mình nhớ lại và như thấy rất rõ ràng sáng tỏ một kiếp sống vừa mới diễn ra. Mình đã bị chấn động với nó, mình vừa chạy vừa khóc, vừa rên rỉ la lối sau lớp khẩu trang, chỉ vì trên đường còn nhiều người nên mình không muốn hét lên thôi, chứ nó quá sức tưởng tượng của mình rồi. Mình khóc trong tức tưởi, ấm ức, khóc trong đau khổ, xót xa, mình thấy giống như một số cảm giác của kiếp sống đó đang tái hiện về rất rõ, mình như đang sống lại thời điểm đó luôn rồi, chỉ là cơ thể này vẫn điều khiển xe chạy khá chậm trên đường thôi.

Trời ơi là trời! Cái thấy này rõ ràng mồn một tới nỗi mình hoàn toàn chấp nhận nó mà không có một chút thắc mắc gì theo kiểu: Ủa mình đang thấy tiền kiếp hay đang tưởng tượng ra vậy ta?! Không hề tưởng tượng chút nào đó, nó rõ đến độ giống như mình nhớ cảnh tối hôm qua mới đi công viên, hay nhớ cảnh tuần trước mới đi chơi về vậy đó. Nó cực kỳ rõ ràng sắc nét và dường như mình thấy bằng công cụ gì đó, thông qua cái gì đó - là trí tuệ chăng? Sao trong mình tự nhiên có thể đưa ra nhận định rằng: mình đã sống ở đó 1000 năm rồi nhỉ? Cái gì đã nhớ và đã thấy rõ tới mức độ 1000 năm thế này? Còn những hình ảnh, khung cảnh lúc đó thì trước đây mình đã nhiều lần thấy nó, nhưng mình ko biết nó là cảnh gì thôi, và lúc đó thấy cũng hơi mờ khiến mình nghĩ rằng là do mình tưởng tượng. Tuy nhiên, những cảm giác đau khổ, cô độc, vắng vẻ, quạnh hiu, mênh mông, rợn ngợp, lạnh lẽo, buốt giá… nó ập đến mình một cách quá bất ngờ, nó khiến cho mình chắc chắn rằng mình đang vô tình được trải nghiệm lại cảm giác của kiếp sống đó rồi, chứ mình không hề vẽ ra những thứ này đâu.

Mình khóc suốt từ đoạn Q3 ra tới Q1, rồi vòng ngược từ Q1 về Q3 và thậm chí về gần tới nhà xe công ty thì mình mới tạm dừng lại. Mình tỉnh táo một chút lau nước mắt để bước vào công ty như bình thường, và rồi mình chui qua phòng họp nằm ôm gối ôm mền khóc tiếp cho đã. Mình không thể ngờ rằng mình lại sống một kiếp quá dài như thế, được sinh ra ở một nơi như thế, có thể chịu đựng bao nhiêu khổ sở ở chỗ này, trời ơi… khổ lắm khổ thay, khổ dã man khổ, khổ không bút mực nào diễn tả được.

Nó không hề đau. Vâng! Không hề có chút cảm giác đau đớn nào về thân thể cả. Cái thân này cả ngàn năm không bệnh hoạn, không đau yếu, không tai nạn, thậm chí còn không hề già nữa mà. Mình cảm giác như kiểu ở kiếp sống trước đó, lúc mình tự tử bằng cách gieo mình xuống sông thì cơ thể mình như thế nào, bây giờ tái sinh vào kiếp này cũng y chang như vậy. Mình vẫn là một cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng, dịu dàng ở độ tuổi khoảng 25-27 thôi. Mình vẫn có một vóc dáng thon gọn, eo cong, cao vừa phải, nói chung là dáng đẹp, da đẹp, khuôn mặt cũng xinh đẹp. Chỉ là mình mặc một chiếc áo quá mỏng, mình cũng không hiểu tại sao lại mặc bộ đồ mỏng manh tới mức độ này. Mình mặc chiếc áo lai lai giữa áo dài và áo đầm bằng loại vải lụa hay satin gì đó, mỏng lắm, nhưng nó lại thướt tha, mềm mại và xinh đẹp. Nó có màu trắng điểm thêm những nét xanh biển nhạt, hình như có một chút hoa văn thêu thùa nhìn cũng rất xinh. Mình có một mái tóc dài óng mượt lại rất đẹp nữa chứ, đôi bàn tay thon gầy, nước da cũng tương tự như bây giờ nè. Nói chung là… một cơ thể xinh đẹp và bộ đồ cũng đẹp.

Nhưng đẹp thì có ích lợi gì chứ? Ban đầu mình cũng vui vì thấy mình đẹp mà, thấy cảnh sương khói mờ ảo cũng đẹp. Màu sắc ở khu vực đó là trắng pha với xanh biển nhạt nhưng sắc trắng lại nhiều hơn. Dưới chân mình là cảm giác ướt ướt, mềm mềm, lạnh lẽo. Mình không biết đó là nước hay dung dịch, hay một thể loại gì nữa, mình chỉ biết là đi trên nó thì êm chân nhưng khá lạnh, và hình như là mình đi chân trần, không có mang giày dép gì hết để cảm nhận trọn vẹn sự trơn trơn, mềm mềm, ươn ướt, lành lạnh đó cả ngày lẫn đêm. Nó mềm mại như kiểu gel hay dung dịch, nhưng lại ướt như nước, ôi cái nền gì mà lạ lùng lắm, trên đời này mình chưa thấy nó bao giờ.

Còn xung quanh mình là một màu trắng toát, mờ ảo, mịt mù khói sương. Mình không thể phân biệt được đó là khói hay sương mù, hay là hơi nước, hay là những cụm mây. Tại vì nó cứ mờ mờ ảo ảo như vậy, cảm giác mình chỉ có thể nhìn thấy rõ phía trước được vài mét, còn xa hơn là mịt mù khói sương. Nó không có mùi vị gì cả, nhưng nó lạnh, nó rất rất lạnh. Tuy nhiên, nó lại không phải kiểu lạnh giống nước đá hay băng tuyết, nó không lạnh buốt như hồi xưa mình đi nhà băng ở Đầm Sen đâu nha. Cái lạnh của nó cũng là kiểu lạnh lẽo vừa phải, lạnh như xâm lấn, xuyên thấu vào từng thớ da thớ thịt. Nó lạnh luôn cả trong lòng mình, lạnh ở tâm hồn mình, cảm giác như toàn bộ bụng dạ nội tạng, mọi thứ bên trong cơ thể lúc đó đều ngập tràn trong cái lạnh lẽo này vậy. Nó lạnh mà không cách gì bớt được, chạy nhảy cũng không, quơ tay quơ chân cũng không, những khi mình co rút cơ thể lại, dùng 2 tay ôm trước ngực để tìm một chút xíu cảm giác đỡ lạnh á… thì nó cũng ko hề đỡ một chút xíu nào. Cho dù mình làm gì thì cảm nhận cái lạnh này vẫn vẹn nguyên như vậy, level lạnh không thuyên giảm, nó lạnh thiên thu, lạnh triền miên, lạnh như kiểu không bao giờ nó hết năng lượng để nóng lên dù một chút xíu nào hay sao á.

Hoạt động của mình lúc đó cũng rất bó hẹp. Mình không hiểu tại sao, mình chỉ có thể đứng yên, tự ôm lấy thân thể này, hoặc là mình đi thẳng lên phía trước vài bước, rồi đi lùi lại phía sau, hoặc là mình có thể đứng một chỗ và xoay người một vòng để nhìn bốn phía bát ngát bao la, mênh mông không một thứ gì tồn tại. Mình không rẽ trái cũng không rẽ phải, không đi đâu xa. Ừ đúng rồi, cảm giác là không thể đi đâu xa được, như kiểu bước lên trên 5-7 bước rồi thụt lùi, hoặc không lùi thì quay ngược ra sau lưng rồi bước ngược về lại. Ủa gì kỳ vậy, 1000 năm ở đó chỉ đứng yên hoặc bước lên bước xuống vậy thôi sao? Chắc đây là trò mà mình chơi thường xuyên nhất á, chơi cho đỡ chán. Còn lại thi thoảng mình cũng đi kiểu vòng tròn được, đi xung quanh, nhưng mình đi nhiều lần và phát hiện ra: Cho dù mình đi tới đâu thì mọi thứ ở xung quanh mình cũng y chang như vậy. Trời ơi là trời! Cảm giác đã đi rất nhiều, rất xa, nhưng xung quanh vẫn mịt mờ khói sương và lạnh lẽo như vậy, không một bóng dáng cây cỏ, không có đồ vật gì, không có một con người hay sự sống nào. Trời ơi!! Không có cái gì cả. Mình đi cũng như đứng, cảnh vật xung quanh có khác gì đâu. Đi nhiều thì cũng không hề mệt, đi cũng như không đi, chỉ có lạnh và lạnh, rất lạnh và cực kỳ cô độc. Mà cũng không buồn ngủ, không có gì cần phải nghỉ ngơi, không mệt mà ngủ gì, không mệt mà nghỉ cái gì, cứ đứng rồi đi, rồi nhìn ra tứ phía… để rồi cám cái cảnh này đến kinh khủng!

Cảm giác ở đó cực kỳ cô độc, đìu hiu, hoang vu, vắng vẻ. Đã vậy còn mờ ảo khói sương, không biết ban ngày hay ban đêm vì lúc nào cũng y chang như vậy, không có bất cứ sự thay đổi gì ngoại trừ một số làn sương khói có thể di chuyển chầm chậm một chút, hoặc là tan nhẹ ra, hoặc tụ họp vào, nhưng sự nhẹ nhàng và lãng đãng của nó riết rồi mình thấy… có cũng như không có, tức là nó có thay đổi cũng như không hề thay đổi gì vậy. Một cảm giác vô cùng, vô cùng cô đơn đến rợn ngợp cả người, cảm giác mênh mông lạnh toát, cảm giác vắng lặng im ru. À đúng rồi, đặc biệt nhất của nó là cực kỳ vắng lặng. Mình không hề nghe bất cứ âm thanh nào, mà dường như mình cũng không nói luôn thì phải, mình không phát ra âm thanh, xung quanh cũng không có thanh âm. Trời ơi là trời! Làm sao có thể chỉ sống với những suy nghĩ trong đầu mà không hề mở miệng ra nói vậy nhỉ? Làm sao có thể sống ở một cái chỗ hoàn toàn không tiếng động, không âm thanh? Có nhảy lên, có vỗ tay, có làm bất cứ cái gì thì cũng đều không phát ra tiếng động. Là do chỗ đó không có âm thanh, hay mình vừa câm vừa điếc trong lúc ở đó luôn rồi? Mình chỉ có thể nhìn bằng mắt thôi, chứ mũi không ngửi được mùi, miệng không nếm được vị, tai không nghe âm thanh, miệng cũng không phát ra tiếng nói nào. Ủa là do bản chất chỗ đó nó như vậy, hay do bước vào đó thì các giác quan của mình tự nhiên bị tiêu biến hết ta? À chỗ đó cũng không có hoạt động ăn uống gì luôn, ko cần nạp năng lượng, cũng không đi vệ sinh, không đổ mồ hôi nói chung chẳng cần nuôi sống cơ thể gì hết á. Tự nhiên mình cảm giác như kiểu không có cơ thể xác thịt như bây giờ á, mà nó là kiểu một thân thể gì đó nhìn thì cũng thấy được, nhưng cơ thể nhẹ lắm, chẳng cần nuôi dưỡng gì, nó không thay đổi gì cả.

Trời ơi! Ở đó khổ lắm! Khổ tâm, khổ lòng, khổ dạ, khổ thấu tầng tầng lớp lớp tâm can. Cảm giác khổ này không thể miêu tả được bằng từ ngữ, nó không hề đau, không mệt, không ngứa, không có bất cứ cảm giác khó chịu nào về thân thể hết á. Nó chỉ có lạnh thôi, vừa lạnh ở ngoài da thịt, vừa lạnh trong lòng, lạnh ở tâm hồn, và cảm giác cực kỳ khốn khổ luôn. Mình khổ lắm, khổ cùng, bây giờ nhớ đến cảm giác khổ khi ở đó mà mình cảm thấy sợ hãi thật sự. THÔI MÌNH KHÔNG TỰ TỬ NỮA ĐÂU! Chứ ở cái chỗ đó, khổ quá chịu không nổi. Một loại cảm giác vô cùng lạnh giá trong tâm hồn, rồi quạnh quẽ, đơn độc, đìu hiu lại còn bát ngát mênh mông, nhìn không thấy đường chân trời, không phân biệt được đâu là trời đâu là đất, không biết mình đang ở đâu, không có con đường hay cánh cửa nào để thoát ra, đi vòng vòng chục năm trăm năm cũng y chang như vậy, chẳng có gì đổi khác. Không có bất cứ hình phạt nào ở đó cả, cũng không hề có ai, không có lời trách mắng hay chửi bới gì đâu, không có gông cùm gì hết. Chỉ có một mình đi lang thang, lững thững, đi khắp nơi, đi xung quanh một cái chỗ mà nhìn trước nhìn sau chẳng có gì khác biệt, đi xa đi gần cũng một kiểu y chang. Chết không chết, mệt không mệt, ngủ không ngủ, đau không đau, bệnh không bệnh, chẳng có vết thương tích gì, cứ đẹp hoài như vậy, trẻ hoài như vậy, rồi đi lang thang suốt ở đó cả ngàn năm như vậy. Trời ơi là trời! Ai nói không khổ đi!

Mình thấy lúc đầu có cảm giác chờ đợi Anh, nhưng mình không biết Anh là ai? rồi sau đó đến ấm ức, bất mãn, u uất… Tại sao Anh lại không đến tìm mình? Anh ở đâu rồi, sao Anh không tìm em, sao Anh không đến gặp em, em ở đây chờ Anh đã rất lâu rồi mà. Chính cảm giác u uất này khiến cho chiều nay mình khóc càng lúc càng dữ dội hơn, nỗi uất ức dâng cao, những dồn nén bất mãn ở kiếp sống này cũng trào lên thêm nữa. Tại sao Anh không tìm em? Tại sao không đi tìm em? Tại sao em cũng chết như Anh rồi mà, em đi theo Anh rồi mà, Anh lại không chịu tìm em? Anh ở đâu thì em không biết, chứ em ở đây đợi Anh đã lâu lắm rồi, sao Anh không đi ngang qua đây, sao sương khói nhiều quá làm mờ mắt em hết rồi, bóng dáng Anh ở đâu, Anh ơi Anh ở đâu, sao Anh không đến đây với em? Sao Anh không tìm em, để em đơn côi, cô độc, quạnh hiu, lạnh lẽo và buốt giá như thế này? Em nhớ Anh, em muốn đi tìm Anh mà sao em không gặp được Anh, còn Anh đang ở đâu sao Anh không đi tìm em??? Cứ mỗi lần câu hỏi ‘‘Sao Anh không đến tìm em?’’ nổi lên là trong lòng mình lại trào ra một đống uất ức, lại khóc nghẹn ngào, tức tưởi lên thêm.

Dường như mình ở đó chờ Anh mấy trăm năm, rồi sau này càng lúc mình càng u mê, mình như quên mất hết mọi thứ. Đến một thời điểm mình không còn nhớ mình là ai, mình ở đây làm gì, mình đang chờ đợi ai, mình muốn đi tìm ai, đây là đâu, mình muốn gì nữa… Lúc đó mình chỉ còn đi lên đi xuống và sống trong sự lạnh lẽo cô độc quen thuộc vậy thôi, mình mất luôn nhu cầu thoát ra khỏi đó, mình quên gần hết những gì trước đó mà mình muốn nhớ, bên trong mình như kiểu cũng sắp bị lấp đầy bởi những làn sương khói trắng mờ giống cảnh vật bên ngoài rồi. Mình cũng ko còn thấy mình xinh đẹp nữa, mình như một kiểu sống đơ đơ, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ thuần bước đi theo thói quen, nhận thức cũng muốn mất dần chứ đừng nói là một chút tò mò hay vui chơi gì nữa. Đó là một trạng thái cô độc chiếm trọn toàn bộ tâm hồn lẫn thể xác, vì cô đơn riết rồi ngơ ra, vì hy vọng chờ đợi sau đó tuyệt vọng đến vô vọng, vì nuôi dưỡng những uất ức từ trước khi tự tử ở kiếp trước đem hẳn sang kiếp này nên mấy trăm năm đầu tiên cứ uất ức, u buồn hoài luôn. Trời ơi! Một cảm giác thống khổ kinh dị nhưng nó chỉ khổ ở tâm thôi, chứ cái thân chẳng có quái gì đau khổ. Nhưng mà cái khổ tâm này thực sự rất dã man, tàn khốc, như kiểu không thể chết được nữa, không thể thoát ra được nữa, chỉ có ở đó bắt buộc phải chịu đựng thôi. Dùng từ CHỊU ĐỰNG là chính xác nhất luôn á, cứ phải ở đó, phải chịu, không thể làm gì khác hơn, không có bất cứ cách gì khác để thoát ra ngoài. Trời ơi là trời! Đúng nghĩa gọi là KHỔ CÒN HƠN CHẾT. Lúc sống tưởng hoàn cảnh như vậy là khổ sở lắm rồi, chồng chết trận, sinh ly tử biệt, con còn thơ, lại bị cưỡng hiếp… cho nên đi tự tử để hết khổ. Ai dè đâu má ơi, tự tử xong lại được sinh vào cái chỗ còn khổ sở, lạnh lẽo, kinh khủng, dã man, rợn ngợp, cô độc gấp trăm ngàn lần. Hết đâu không thấy, chỉ thấy khổ hơn, khổ tận cam lai, khổ không còn cái gì để nói, khổ tới mức mà… quên hết mọi thứ luôn, quên luôn là mình đang khổ, không còn biết được gì nữa, chỉ lờ mờ nhìn thấy sương mù, khói trắng, mờ ảo, mê dại đi thôi.

Mình ở lâu tới mức không còn biết gì nữa, rồi cũng ko biết sao có 2 người như sứ thần của địa ngục đến dẫn mình ra khỏi chỗ đó, mà cũng ko nhớ đi ra bằng đường nào. Đi một hồi mình mới dần mở miệng ra được, ú ớ được, phát ra được chút âm thanh, và có một người dường như là bạn thân của mình thì phải, nhìn có cảm giác thân quen lắm. Mình có hỏi là đang dẫn mình đi đâu vậy, thì họ không nói, lát sau mình nghe họ nói nhỏ theo kiểu giờ xuống địa ngục để xét tội lại xem còn cái gì nữa không. Mình sợ hãi, năn nỉ, xin xỏ cho mình 1 cơ hội nữa đi, đừng xuống địa ngục bây giờ, hãy làm ơn cho mình 1 cơ hội để sửa sai, chuộc tội. Có một người không chịu, nhất quyết dẫn mình đi. Sau đó đi được một đoạn thì người này đi trước mình, còn lại mình và người bạn đi kế nhau, bạn chỉ cho mình một chỗ và nói mình hãy nhớ thật kỹ và tìm đến đó, đại khái như kiểu ở đó sẽ có được điều mình muốn có, hoặc gặp được người mình muốn gặp. Mình và họ đi qua chỗ đó rồi, mình cũng ko nhớ mình muốn gặp ai hay muốn có cái gì nữa. Nhưng mà mình ko muốn xuống địa ngục lúc này, ko muốn bị xét tội, mình sợ lắm. Cho nên mình nhân lúc người bạn nắm giữ sợi dây trói tay mình hơi lỏng lẻo, mình vung ra bỏ chạy thục mạng, chạy cắm đầu, rồi mình trốn sau một cái hình khối gì đó giống như cục đá lớn. Người kia đang lăm le tìm bắt mình thì đi ngang qua đó ko gặp, còn người bạn thì thấy mình rồi, bạn giả vờ ko thấy và đi luôn, được vài bước thì bạn ngoáy đầu lại nhìn mình và truyền cho mình một thông điệp khiến mình hiểu theo kiểu: Cho mình 1 cơ hội đó, hãy nhớ trân trọng, sửa sai đi. Sau khi 2 người họ đi xa rồi, mình bước ra khỏi chỗ trốn, mình đi vòng vòng ở đó rồi tìm lại đúng cái chỗ mà hồi nãy bạn chỉ, mình chui vào đó nằm chơi, dự định nằm một chút rồi ra, nhưng không ở trong đó ấm quá, ấm áp vô cùng, mình tính ngủ một chút rồi chui ra, nhưng mình ngủ luôn, ngủ quên, ngủ thẳng cẳng đến khi có người lôi mình ra, chói mắt, cái phòng lạnh teo, thì đó là lúc mình được sinh ra đời với hình hài con người này.

Sau khi nhớ lại cảnh sống này, mình đã có câu trả lời cho một số thắc mắc từ trước đến giờ của mình rồi. Vì sao mình lại có cảm giác cô đơn, buồn bã, quạnh hiu đến rợn ngợp như vậy vào mỗi buổi chiều, thì ra đó là cảm giác quen thuộc suốt cả ngàn năm của mình rồi mà. Vì sao mình lại hay thích đi dọc bờ sông, bờ kè, cứ nhìn sông nước mênh mông là trong lòng mình như cám cảnh quen thuộc, đìu hiu… tại vì mình đã ở cái chỗ giống như dưới sông cả ngàn năm rồi, mình từng tự tử cũng ở dưới nước mà, cho nên nhìn nó khiến cho trong lòng mình có ấn tượng mạnh. Rồi vì sao mà từ nhỏ đến giờ cơ thể mình rất hay bị lạnh, cực kỳ lạnh, cứ cảm giác lạnh lẽo từ bên trong, tầm 6-7h tối ra đường thì mình cũng muốn mặc áo khoác vì thiếu áo khoác là gió lạnh. Tại vì mình ở trong cái chỗ lạnh lẽo, mờ mờ ảo ảo khói sương cả ngàn năm rồi, cho nên vừa sinh ra ở một kiếp sống mới này thì cái lạnh vẫn còn tồn đọng trong mình thôi, đeo mang, hơi hướm lạnh lẽo đó vẫn chưa gột rửa sạch hoàn toàn được. Vì sao xưa giờ trong lòng mình không có tình yêu? Nhìn bên ngoài mình vui vẻ, hoạt bát, hòa đồng với mọi người vậy thôi, chứ bên trong mình không có cảm giác yêu thương gì nhiều với ai hết, gia đình ruột thịt của mình cũng ít cảm giác nữa mà. Giờ mình biết rồi, ko phải do mình sống vô cảm hay ích kỷ, mà vì từ sâu trong lòng mình đã sống trong trạng thái lạnh lẽo, buốt giá từ rất lâu, nó quen rồi, nhất thời trái tim chưa được kích hoạt, không ai có thể sưởi ấm được cho tâm hồn của mình hết. Mình mang theo cái lạnh của đời kiếp trước qua tận kiếp này luôn - một cõi lòng băng giá, một trái tim nhìn đâu cũng thấy chán chán, lạnh teo.

Tại sao mình cứ sống lơ lửng như trên mây, có phần không thực tế, ngáo ngơ, ngây thơ vượt quá độ tuổi? Tại vì dường như đã quá lâu rồi mình ko cập nhật kịp cuộc sống loài người, trong những phần nhận thức của mình đã thiếu quá nhiều giai đoạn của con người rồi thì phải. Hoặc là mình sống trong cái chỗ đơ đơ lâu quá, mình đã quen thuộc với việc ngây dại này rồi nên bây giờ sống kiếp con người thì mình vẫn còn bị cái cũ dính theo. Có nhiều tình huống mình ngáo ngơ một cách vô cùng kỳ lạ (ví dụ như hồi trước là vụ nam nữ ngủ chung phòng nè), rồi lúc đi học bạn thân của mình cũng hay nói mình có khi thấy thông minh lắm, mà có nhiều chuyện cực kỳ đơn giản trong đời sống thông thường nhưng mình lại ngáo ghê ta. Có nhiều lúc mình cảm thấy mình lơ lơ lửng lửng chưa bắt kịp với thời đại xung quanh, không phải mình sống trên mây trên gió đâu, mà kiểu sống hơi ngây dại một chút.

Tự nhiên cảm giác của kiếp sống ấy ùa về, một kiếp sống cực kỳ khổ sở, cô độc, quạnh hiu và lạnh lẽo đến mức tê dại… khiến cho mình chợt thấy trân quý cuộc đời con người này hơn rất nhiều. Mình bỗng nhiên thấy, cho dù ở đây tréo ngoe, trái tai gai mắt cỡ nào, đau khổ buồn bã kiểu gì… thì cũng vẫn ấm áp hơn và có những giây phút vui vẻ hơn so với ở dưới sông kia. Cái khổ của việc không chết không bệnh nhưng không cách nào thoát khỏi sự cô độc lạnh lẽo đến rợn ngợp á… nó mới kinh khủng làm sao. Mình ko biết nếu tự tử bằng những hình thức khác thì sau đó sẽ sinh ra ở đâu, sẽ chịu khổ sở kiểu gì. Chứ còn tự tử theo kiểu mình từng làm, một cách nhẹ nhàng từ tốn từng bước gieo mình xuống dòng sông… thì khi được sinh ra ở một chỗ giống như dòng sông, thoạt nhìn cảnh vật cũng đẹp đẽ hữu tình, nhưng ở lâu trong đó rồi mới thấy nó thật sự rất thống khổ. Giờ có ai xúi đi tự tử, cho tiền cho vàng, có đau khổ tức giận ấm ức kiểu gì… mình cũng ko đi chết nữa đâu. Tự tử 1 lần mà nhớ ra được là biết sợ lắm rồi nha, tởn gai tởn óc, cho dù bị bỏ rơi, bị chồng bỏ, bị bao nhiêu đau khổ trên đời này… thì cũng chỉ có vài chục năm thôi, cái buồn khổ này không xi nhê gì, không bằng một góc so với ở cái chỗ kinh khủng lạnh lẽo kia. Thôi mình ko tự tử nữa đâu, ko có ngu, ko có khùng, ko đi chết làm gì nữa hết á, hichic. Sợ hãi quá mức cho phép rồi mà!

Mới chiều hôm qua mình còn ‘‘giãy chết’’ này nọ, đến chiều nay mình thay đổi hẳn 180 độ. Ko chết nữa nha, ko có nhu cầu, mình chọn hẳn hoi 1 con đường sống luôn đến hết kiếp này, quyết tâm ko bao giờ có cái trò tự tử hay đòi chết thêm một lần nào nữa. Mình đã tận mắt chứng kiến và cảm nhận lại rất rõ: chết ko phải là hết, chết là đi từ cái chỗ đau khổ ít qua chỗ đau khổ nhiều, đi từ nơi khổ sở có thể thoát được bước hẳn vào cái vùng cực kỳ khổ sở mà không có lối thoát, bắt buộc phải chịu đựng trăm năm ngàn vạn năm. Sống mà khó khăn thử thách trái ngang quá thì vẫn còn có thể tìm cách xử lý vấn đề, giảm bớt khó khăn hoặc bày trò này trò nọ ra chơi cho vui một chút. Chứ tự tử rồi á hả, đừng có mơ mà giải quyết cái gì. Lúc đó chỉ có chịu đựng và chịu đựng không thể thoát ra, còn bày trò chơi thì cũng được, nhưng chơi riết cũng chán, trăm ngàn năm thì chán dã man, chán dữ lắm, chịu đựng đến ngu người luôn chứ đừng có nghĩ tới chuyện tu hay tận hưởng gì lúc đó đâu.

2 Lượt thích