Những gì mình chứng kiến thì mình cho là sự thật. Những gì mình cho là sự thật về một đối tượng nào đó thì cũng chỉ là điều mình chứng kiến.
Khi mình kết luận về đây là điều mình chứng kiến thì mình mặc nhiên xem nó là sự thật và mình tự động phản ứng theo sự thật đó. Từ đầu mình đã ảo tưởng điều mình chứng kiến là sự thật nên cơ chế của mình chạy theo điều mình chứng kiến. Điều mình chứng kiến càng xa với sự thật thì mình càng sống xa sự thật. Giống như cuộc đời của mình, vẫn sống theo điều mình nghĩ mình chứng kiến nên nó càng ngày càng xa sự thật. Cái mong muốn hạnh phúc, có tình yêu của mình càng lúc càng xa. Mình chỉ sống trong ảo tưởng và càng xa rời sự thật. Và mình không nhận ra điều đó vì sức chịu đựng mình tăng cao. Nếu là trước đây, mình đã thấy mình không hạnh phúc. Còn bây giờ mình lại ảo tưởng mình hạnh phúc, tròn đầy, ảo tưởng về gia đình hạnh phúc.
Điều mình chứng kiến không thể biết được nó có phải là sự thật về đối tượng không. Là điều đó cũng không quan trọng. Vì mình đang thấy mình chỉ đang nói trên điều mình chứng kiến. Cái lõi vẫn là sống với điều mình chứng kiến sẽ gần với sự thật hơn là sống với kết luận về điều mình chứng kiến. Sống với điều mình chứng kiến thì chưa biết có phải là sống với sự thật hay chưa nhưng sống với kết luận điều mình chứng kiến thì chắc chắn là sống với ảo tưởng, xa sự thật.
Ít ra mình đang biết mình sống trong ảo tưởng, thầy chỉ ra được điều đó không phải để mình suy sụp, hoàng mang mà để mình nhìn rõ vào thực tế trong mình. Điều mình khao khát là hạnh phúc, là tự do, là tình yêu. Và hiện tại, mình chưa cảm thấy có được. Trước đó mình ảo tưởng mình có thể lắp được bằng cách này hay cách khác.
Mình đang có suy nghĩ như sau. Chúng ta chỉ đang nói chuyện với nhau bằng những thứ trong đầu chúng ta về một đối tượng nào đó. Ai cũng nói về thứ trong đầu mình và đang xem điều trong đầu mình là sự thật. Ảo tưởng là khi xem điều mình chứng kiến là sự thật khách quan ngoài mình. Ảo tưởng là khi xem điều mình không chứng kiến là điều mình chứng kiến. Ngay khi sống với điều mình chứng kiến cũng chưa chắc là sống với sự thật. Nhưng đó là gần với sự thật nhất.
Mình cảm thấy tỉnh táo lại hẳn sau mấy ngày không biết nên làm gì. Mình tỉnh táo như thế nào? Mình thấy mình muốn giải quyết chuyện gia đình chứ không muốn học, không thấy việc học giúp mình giải quyết liền chuyện gia đình, thấy nếu như cũ thì vẫn ảo tưởng thôi. Khi thành thật thì mình thấy là giờ có muốn giải quyết cũng không làm được gì. Mình không làm theo điều mình muốn vì nó không thể có cả A và B. Nên mình chưa quyết định. Mình đi vào học để tìm đường thoát khổ.