Hôm nay mình lên công ty rồi, công nhận bưng nước ở công ty có cảm giác đỡ hơn hẳn, ít tác động so với ở nhà, đã vậy còn bưng chung với chị Bảy nữa nên cũng được ghê, có bạn đồng hành, hihi. Trước khi vô công ty mình có tâm trạng lên xuống thất thường dữ dội lắm, trước đó là rất buồn và khóc sướt mướt khi ngồi xe từ LX lên SG nha, đến một đoạn mình xuống xe đi toilet xong quay trở lên chat với anh Bảo và chị Hoài mấy dòng thì tự nhiên hết buồn, hết khóc, vui lại, cảm thấy mắc cười, thấy nỗi buồn qua nay tấu hài ghê ta v.v… Kiểu như tự nhiên hết buồn hẳn luôn má ơi, tinh thần phơi phới trở lại, vui lại, ngồi cười hi hi ha ha, mắc cười lắm. Xong rồi mình cất laptop và đi ngủ một chút, mình ngủ sâu ghê, gần tới Bến xe miền Tây rồi mà còn cảm giác mở mắt không nổi, thức dậy muốn không nổi luôn á. Gần 6h chiều mình tới BXMT, rồi thôi luôn, không biết do trời chiều hơi buồn hay cục buồn của mình trồi lên lần nữa, tự nhiên mình lại thấy hơi buồn buồn nhưng không phải là buồn mạnh mẽ khóc lóc như đầu giờ trưa, mà nó là kiểu: buồn miên man, buồn vu vơ, buồn nhẹ nhàng, tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn, cảm giác lòng chùn xuống mấy nhịp, cảm giác mệt mệt, v.v…
Mình vào công ty thì cục buồn cũng đi vào chung, mình rửa mặt, ăn cơm, chuẩn bị chút bưng nước và đang hóng xem chị Bảy có vô công ty học chung hay không, chứ anh Bảo đi về rồi, lẽ nào mình bưng nước một mình hả. Hên quá chị Bảy xuất hiện như một vị cứu tinh, hihi, có bạn chơi rồi má ơi, cũng đỡ buồn một chút. Mình và chị Bảy bắt đầu vô bưng nước, lúc đó mình cũng thả lỏng ra được và cầm chén nước lên, nói chung cái đoạn thả lỏng ra để bưng nước thì mình thấy mình làm chủ được nó, tạm ổn. Trong lúc bưng đi tới đi lui thì có vài lần nỗi buồn vu vơ xuất hiện, mình biết hôm qua mình đã đổ nước rồi, mình bị chán, buồn ngủ nữa, cho nên hôm nay mình cũng có hơi sợ lỡ mình bị giống hôm qua thì sao, lỡ mình bưng không được thì sao ta, lên công ty mà làm không được nữa thì cũng kỳ cục lắm, sao ở nhà mình nói mình bưng nước không đổ mà lên công ty thì đổ v.v…
Rồi trong lòng mình có một dòng suy nghĩ, nó là động lực cho việc bưng nước suốt buổi hôm nay. Mình đã nghĩ rằng: “mình đã từng bưng nước thành công, không đổ, mà đâu cần phải luyện tập gì đâu. Mình hoàn toàn có thể làm chủ được nó, mình có thể tập trung để bưng nước hoàn toàn không đổ được mà.”. Ừ nhỉ! Vậy thì mình sẽ quyết tâm bưng nước không đổ. Mình cũng không biết động lực kiểu gì, không hiểu trong lòng mình ra sao, nhưng hôm nay mình mới nhìn thấy thêm chỗ này. Vậy tối nay, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, mình cũng quyết định sẽ bưng nước mà không đổ.
Sau khi mình đã chốt hạ mục tiêu tối nay bưng nước không đổ, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cục buồn cục sân hay cái gì có lỡ nổi lên thì mình cũng sẽ kệ nó, mình muốn lần bưng nước tối nay không bị đổ, thì đúng thật là cả buổi tối bưng ngon lành khỏe ru, không có lần nào sơ sẩy xém đổ luôn, hihi. Trong lúc bưng nước mình có cảm giác nhẹ nhàng hơn, yên tĩnh hơn, à quan trọng là mình có được cảm giác nghỉ ngơi, giống như tâm trí mình được nghỉ ngơi rồi vậy. Mình tạm thời thoát ra khỏi những suy nghĩ và nỗi buồn của hôm qua đến giờ, mình có cảm giác như thể cục buồn nó dần dần được tan ra trong lúc mình bưng nước luôn. Tức là cục buồn nhỏ lại, mềm ra, tan ra, mình càng lúc càng thoải mái hơn, thấy nhẹ lòng hơn, mình vui hơn được một chút. Mình có cảm giác giống như hóa giải hay tháo gỡ một chút được cái cục buồn này á, nhưng nó mơ hồ và nhẹ nhàng lắm, mình không dám chắc, mình chỉ thấy trong lúc bưng nước thì những ấm ức của mình như được xoa dịu, giống như nó mờ dần, sắp tan ra rồi, tan được một phần rồi mặc dù chưa hoàn toàn tan hết.
Hôm nay bưng nước thì thời gian trôi qua cũng nhanh, có lúc mình cũng mỏi cổ, mỏi chân, mình đổi tư thế, ngửa cổ lên trời, nhưng mà nước trong chén thì sóng sánh cũng ít, nó ít hơn ngày đầu tiên mà mình bưng á. Chắc là bưng riết quen tay, hoặc là do mình cảm nhận cái tâm của mình hôm nay nó nhẹ hơn, tĩnh hơn so với lần đó. Lần đầu tiên mình bưng nước thì cảm giác vui chơi nhiều hơn, mình cũng bưng thử lần đầu mà, cho nên nước sóng sánh nhiều á. Còn hôm nay mình đã biết cách rồi, mình cảm nhận giữa tâm mình và khối nước giống như có một sự kết nối rất chặt chẽ với nhau. Khi tâm mình loạn động thì nước sóng sánh nhiều hơn, khi tâm mình yên tĩnh thì nước lại nhẹ nhàng lăn tăn, cảm giác như kiểu không thể nào mà đổ nước được vậy. Mình phát hiện ra đôi tay của mình hay cơ thể mình không tác động quá nhiều đến chén nước, cái thứ mà tác động nhiều nhất đến khối nước đó hóa ra lại là cái tâm bên trong của mình thôi. Có vài lúc mình ho, mình đã cố gắng để chỉ ho 2-3 tiếng rồi thôi á, chứ ho nhiều quá thì sợ đổ nước. Lúc mình ho thì có khi mình bưng nước bằng 2 tay để giữ cho chắc, cũng có khi mình bưng bằng 1 tay và dùng tay còn lại che miệng cho lực ho giảm lại. Mình thấy khi cơ thể mình hơi run lên một chút trong lúc ho thì nước trong chén chỉ sóng sánh mạnh hơn thôi, chứ cũng không bị đổ. Mình cảm nhận việc giữ chén nước bằng một tay cho nó không đổ thì cũng dễ nè, vấn đề quan trọng nhất là tâm mình thôi, nó không loạn lên thì chén nước sẽ yên bình lắm. Mình chơi được trò bưng nước, hí hí, chỉ là chơi hơi quá, mình bưng nó đi vòng vòng khắp nơi, mình tính bưng ra ngoài cửa công ty luôn nhưng mà vừa bước tới đó thì gió thổi hơi mạnh, mình sợ gió làm cho mặt nước sóng sánh nhiều hơn sẽ bị đổ nên mình đi ngược lại vào trong phòng. Trời ạ, sắp tới anh Quý cho bưng nước ngồi tại chỗ luôn hả, sắp hết được đi tới lui chơi rồi ư, vậy phải tranh thủ những ngày còn được phép bưng chén nước đi vòng vòng chơi để đi cho đã, hì hì.
Ngoài động lực bưng nước không đổ, mình thấy trong buổi bưng nước tối nay còn có thêm một phần khác trồi lên nữa. Đó là cảm giác giống như hồi nhỏ đi học, mình muốn 10 điểm tròn trịa chứ mình không muốn 9 hay 9,5. Nếu lỡ chỗ nào mình dốt, bí, hoặc ẩu tả làm sai mà mình ko biết thì đành chịu, chứ nếu như trong phạm vi mình cố gắng được thì mình vẫn luôn quyết tâm lấy điểm 10 mà. Cho nên việc bưng nước cũng vậy, mình cảm giác rằng nếu như việc này vượt quá khả năng của mình thì đành chịu, chứ còn nó vẫn trong khả năng, mình có thể bưng hoàn toàn không đổ suốt 2 tiếng được, vậy thì mình bưng thôi chứ mắc mớ gì ngó nghiêng, sơ sẩy, động tâm quá nhiều để cho bị đổ nước. Khi mình không còn phủ nhận và chối bỏ quá khứ đi học huy hoàng ngày xưa nữa, mình cảm thấy giai đoạn đó quá xứng đáng với công sức bỏ ra, thì trong tâm thế của mình hiện nay cũng dần có chuyển biến. Mình muốn quay lại học giống như trước đây, tức là nếu cố gắng được thì cố, còn không được thì tìm cách, một bài toán mình bí thì mình sẽ tìm đủ mọi cách để giải cho ra, một đề Văn khó nhằn thì mình cũng lục tung sách vở để tìm thật nhiều luận điểm cho nó. Hồi xưa mình làm được mà, mình học giỏi mà, mình nghỉ học lâu quá chắc tạm quên rồi á, bây giờ mình đã nhớ ra một quá khứ hào hùng như thế, vất vả ngày đêm như vậy mà mình vẫn qua được, mình nhớ mỗi khi cuối năm tổng kết điểm số là cả một bầu trời cố gắng và tự hào. Hồi đó học 12-13 môn, mỗi môn sẽ có các cột điểm trả bài miệng, kiểm tra 15 phút, kiểm tra 1 tiết, thi học kỳ. Ví dụ như tổng cộng môn đó có 9 cột điểm thì tổng điểm là 90, chia trung bình nếu như mình 10 tròn tất cả các bài kiểm tra thì sẽ là 10,0. Rồi cuối năm cộng lại điểm trung bình của 12-13 môn, tức là cái tổng của nó dao động tầm 120-130 điểm, sau đó tiếp tục chia trung bình ra á. Thì thời xa xưa đó, mình đã ý thức rằng muốn có được 9,0 trung bình các môn thì tổng điểm trung bình của mình phải từ 108 điểm. Muốn có số điểm này thì từng bài kiểm tra nho nhỏ, mình phải đạt 9-10, nếu bài nào rớt xuống 7-8 điểm thì lập tức hàng loạt các bài kiểm tra khác, những môn học khác phải liên tục 9-10 để kéo điểm cho 1 bài kiểm tra của 1 môn học thôi. Cho nên thời đi học đối với mình, từng bài kiểm tra của mỗi môn học, mất 0,5 điểm hay 1 điểm cũng là con số rất lớn, cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối học kỳ, cuối năm học, lúc đó mình ko thể nào quay trở lại sửa sai được. Cho nên tâm lý lúc đi học của mình là tuyệt đối ko được sai, cố được bao nhiêu thì phải cố, điểm càng cao càng tốt, phải đạt điểm cao của mỗi một bài kiểm tra. Tự nhiên mình nhớ lại tâm thế này và mình thấy rằng việc bưng nước không đổ giống như hồi xưa mình kiểm tra môn Lý hay Hóa vậy á, tức là nó ko phải dễ ăn hoàn toàn nhưng cũng ko đến nỗi khó nhằng lắm, mình làm được, chỉ cần mình nỗ lực một chút thì mình sẽ làm được, mình đừng có tào lao kiểu buông xuôi một phút giây thôi khiến cho nước bị đổ ra, việc nước đổ một lần giống như hồi đó mình mất 1 điểm á, mình ko muốn như vậy, mình vẫn thích được điểm tuyệt đối hơn mà.
Dạo này làm các bài thực hành được được một chút thì mình có một số cảm giác khác lạ về bản thân lắm. Mình cảm thấy: Ủa mình có thể làm được những việc mà xưa giờ mình tự nhủ rằng mình không làm được thật hả ta?! Hồi đó giờ mình ko bao giờ tin rằng bản thân có thể bưng nước, lau bình, xếp đồ được đâu, mình cho rằng mình giống như con khỉ, kêu làm mấy cái đó chắc chết chứ làm gì nổi. Thế rồi bây giờ mình cũng làm được rồi nè, trong lòng mình như có cái gì đó mở ra được một chút. Mình có thể sống khác với trước đây sao? Mình có thể buông bỏ một số người mà trước giờ mình cho rằng sẽ dính líu nhau cả đời, mình ko thể từ bỏ họ được hả? Mình có thể buông bỏ được những nỗi buồn, niềm đau xưa cũ hả ta? Xưa giờ trong lòng mình vẫn có một niềm tin cố hữu rằng, mình không bỏ được. Mình chỉ có thể chôn nó xuống, quên nó đi, nhưng nó vẫn sẽ ở đó và khi nào nó trồi lên thì mình không biết. Còn bây giờ khi mình có một chút thấy rằng những nỗi buồn như tan ra, những sự lệ thuộc dựa dẫm tình cảm của mình đối với một số người dường như mờ bớt. Ồ hay vậy ta, mình có thể không còn dựa dẫm tình cảm từ người khác nữa được hả, bởi vì khi mình dựa dẫm họ thì mình đã cho họ rất nhiều đặc quyền, một trong những đặc quyền (ngu ngục) đó là được phép xem thường mình, đối xử tệ với mình nhưng mình vẫn luôn xáp vô họ, không bao giờ rời đi. Bởi vì mình cho rằng khi rời bỏ họ thì mình buồn thôi, chứ họ ko bị ảnh hưởng gì, mình cho rằng mình cần những người đó, mình đã quen với việc có họ trong cuộc sống của mình rồi, bỏ không được nữa. Ồ hóa ra thực tế sắp sửa thay đổi, mình có thể bưng nước được thì mắc mớ gì mình không bỏ được một người nào đó đã thể hiện sự xem thường mình quá nhiều lần? Mình bưng được chén nước không còn đổ nữa thì lý do gì mà mình không thể buông bỏ những nỗi buồn xa xưa? Có những thứ mình từng mặc định rằng mình ko làm được, ví dụ như bưng nước, thì sau khi gỡ bỏ một mặc định trước mắt là bưng nước được rồi á, vô thức của mình như đang lật lại những mặc định tương tự như vầy. Ủa tại sao mình không làm được chuyện đó? Tại sao mình phải chấp nhận nó luôn, phải sống cả đời với nó? Ủa tại sao mình không thể thay đổi? Tại sao mình không thể khác hơn ngày xưa, tốt hơn, yêu thương mình hơn?
Bưng nước giống như một nút thắt nho nhỏ mà khi gỡ được cái nút này thì một số vấn đề khác cũng từ từ bung tróc, sụp đổ theo. Mình có cảm giác rằng những niềm tin giới hạn trong vô thức, ở tầng sâu sâu cảm giác, mình không thể gỡ nó bằng lý trí, lập luận logic được, bởi vì mình đã nhiều lần xài công cụ này nhưng nó vẫn trơ trơ đó thôi. Chỉ đến khi mình vô tình gỡ nó bằng một cảm giác khác, một cái vô thức khác, thì nó mới bung ra. Kiểu như chỉ cần mình làm được 1 số việc mà xưa giờ mình có mặc định và niềm tin chắc chắn rằng mình ko làm được, thì nó sẽ đụng chạm, liên đới, ảnh hưởng đến những cái niềm tin khác, tụi nó cũng sắp bị bứng gốc luôn rồi. Hì hì.