Buổi sáng bưng thành công thì cũng không có gì đáng nói thêm nữa. Buổi chiều mới là điều quan trọng, có 2 yếu tố cốt lõi khiến mình vẫn còn hơi rén chút: một là Thầy Thủ đổ nước, vẫn là chén nước hình mái vòm quá kinh khủng, vẫn áp lực như hôm qua thôi. Thật ra mình có một chút áp lực là vì nước đầy quá, rất dễ đổ, sơ sẩy là đổ, bưng một tay không khéo là đổ, đi mạnh chút cũng dễ đổ, đừng nói là múa may quay cuồng gì. Còn áp lực thứ hai và việc quay clip. Chiều nay thầy Quý giao nhiệm vụ cho anh Duy quay clip bưng nước của mình. Mình cũng không hiểu nha, về phần ý thức thì mình không hề thấy áp lực, mình thấy cũng bình thường, ừ quay thì quay thôi, bữa giờ mình vẫn thả lỏng và bưng nước được mà, có khỉ gì đâu mà sợ. Mình cho rằng mình không hề sợ cái vụ anh Duy quay phim đâu, mình chỉ rén chén nước của Thầy Thủ.
Lúc mới bưng nước được khoảng 10 phút, mình bị đổ một lần, mình thấy không cam tâm, nó đổ ở vị trí 4h á. Mình kiểu ủa cái gì vậy, mình đã dồn hết nước lên vị trí 12h rồi mà, sao vẫn đổ ở chỗ này vậy trời, mà đổ không hay luôn, thì phải rồi, chứ nếu hay thì mình đã kịp thắng lại, hichic. Lúc này mình vừa đổi tay cầm chén nước từ trái qua phải, đổi xong xuôi ngon lành là đổ nước luôn, mình hoang mang ghê, ủa ơ, không chịu, mình nói với anh Duy là tính giờ lại, cho mình làm lại đi, mới bưng có chút xíu thôi mà. Sau khi châm thêm nước và bắt đầu bưng lại, mình đã quyết tâm đẩy thật mạnh cái khối nước đó lên vị trí 12, tuyệt đối không cho nó đổ ra ở những vị trí xung quanh khi mình không hay biết nữa. Mình bưng được một lát thì vẫn có thể giở một tay, múa được nha, hí hí. Mình có cảm giác như kiểu quen thuộc lắm, lúc đó tay trái vẫn bưng chén nước hình mái vòm của Thầy Thủ, mắt vẫn dán chặt vào vị trí 12h, tay phải thì mình giơ lên múa múa nhưng được một lát thì động tác giống như đang múa bài may đồ á, giống như đang cầm kim chỉ khâu từng mũi từng mũi, còn vị trí chén nước là trung tâm của từng đường kim mũi chỉ đó. Nói sao ta… lúc đó mình có cảm giác giống như nhập vào một cái gì đó, tự nhiên bên trong mình lờ mờ hiện ra một số hình ảnh mà nó mờ quá mờ, mình cũng chưa thấy nó là gì, chỉ có cảm giác mình giống như tiên vậy mấy cha, hihi, giống như nàng tiên may áo hay là múa tiên nữ á. Lúc đó tự nhiên mình sực nổi lên suy nghĩ, ủa có khi nào người ta nói thiền định vắng lặng tới mức thấy được quá khứ các kiếp trước, là như vầy hả ta. Nhưng mà khi dòng suy nghĩ này nổi lên thì mình cảm giác trạng thái phiêu phiêu hồi nãy tan biến, lúc này các động tác của mình không còn tự nhiên nữa, cảm giác như kiểu giờ mà quơ tay lên múa thì chỉ để tạo thêm 1 trò chơi cho đỡ chán thôi, nhưng mà múa lúc này thì quá nguy hiểm nha, cho nên mình dẹp, thôi mình bưng nước bằng 2 tay và đi vòng vòng cho yên tâm. Cái đoạn đó mình cũng không hiểu được tại sao mình lại như vậy, gọi là can đảm hả ta, cũng không đúng, hay gọi là điếc không sợ súng, mà cũng không phải, lúc đó chén nước vẫn còn nguyên xi mà, theo lý lẽ thông thường là mình sẽ sợ nó đổ và giữ nó rất kỹ lưỡng mới đúng chứ. Nhưng mà không, đoạn đó mình dám bưng nước bằng 1 tay và múa tay còn lại, múa điệu nghệ lắm kìa, thật ra lúc đó mình cảm giác tay mình mềm dẻo ghê, thoải mái ghê, mà sao chén nước vẫn đứng im ru, mình cảm giác như kiểu mình không có động tâm gì luôn á, mình ko sợ nước đổ, mặt nước vẫn tỉnh bơ, mình ko cần gồng lên giữ chặt chén nước, mình chỉ bưng và giữ nó như bình thường, rồi tay kia thì thoải mái phiêu diêu trong cái miền gì đó chẳng hiểu được. Múa đã đời không đổ, bóng đèn chiếu lên chén nước khiến mình thấy rất dễ có sự nhầm lẫn về mực nước, tức là mực nước thực tế nó sẽ cao hơn mực nước mà mình nhìn thấy bằng mắt thường khi mình đi vào một số khu vực có ánh sáng đèn tác động. Cho nên mình bắt đầu phát hiện ra có chỗ nào mình nhìn thấy cực kỳ rõ ràng mực nước, còn chỗ nào là mình hết thấy lằn ranh giới thực tế giữa nước với thành chén rồi, nó ko phải bị chói hay chá đèn gì đâu, mà nó là kiểu tại mắt mình kết hợp với ánh đèn thì thấy như vậy á. Thế là mình quyết định đi đẩy ghế ra, để tiến đến công tắc và tắt bớt đèn cho đỡ đánh lừa thị giác. Quá trình kéo ghế, đẩy ghế, lần mò tắt đèn, nước cũng không hề đổ, chén nước tỉnh bơ ngon lành luôn, xịn sò lắm luôn.
Rồi tự nhiên khơi khơi mình đang đi bình thường, bà nước bả đổ ngang xương. Má ơi, bả đổ một phát hết hồn, mà lại đổ vị trí 2h nữa. Ủa gì kỳ vậy mấy cha, mình đã đẩy khối nước lên vị trí 11-12h để kiểm soát nó cho ko bị đổ ở các chỗ khác, vậy là lý do gì nước lại chảy ra ở vị trí 2h. Lúc đó tự nhiên mình nổi lên câu nói: ‘‘hồ tâm bị bể chảy’’, mình hơi ức chế theo kiểu: Má ơi, sao má chảy ra ngay chỗ này, sao bị lủng chỗ này mà con không hay vậy, ủa tại sao có thể đổ được ở vị trí 2h là sát một bên vị trí mà mình kiểm soát luôn, trời ơi là trời, cảm giác như kiểu mình đang bưng một thùng nước to mà nó đột nhiên lủng 1 lỗ khiến mình không hay vậy á. Chèn ơi, tức nha, đến bây giờ mình vẫn ko biết lý do tại sao bị đổ cái chỗ này, vị trí này luôn nữa. Nó chảy nước ra đó là quá vô lý, cực kỳ vô lý, ko thể chấp nhận được, không thể hiểu nổi. Trước đó có 2 lần nước xém đổ, mình phát hiện lập tức, nó ở vị trí 7h và 10h, tức là mình thấy khối nước vừa ào ra đó thì mình lập tức kéo nó lại liền, hú hồn má ơi, vậy mà không đổ. Khoảnh khắc tích tắc này cực kỳ nhanh đến độ không tính bằng giây đó, nó là kiểu gì á, lẹ lắm, mà mình phát hiện ngay lập tức, mặc dù mình vẫn đang nhìn vị trí 12h nha nhưng nước vừa ngấp nghé xém đổ ở vị trí 7h thì mình cũng thấy và kéo nó lại được, hú hồn. Sau mỗi lần kéo như vậy mình căng con mắt ra nhìn kỹ hơn nữa, để coi có đứa nước nào ngấp nghé sắp tràn ra không, mình nhìn một vòng quanh thành miệng chén để đảm bảo không có một chút xíu nào nữa thì mới yên tâm tập trung nhìn lại vị trí 12h.
Cả một công trình bưng được hơn 1h20 phút rồi tự nhiên bị đổ khơi khơi, đổ vô lý, mình tức ghê, hichic. Nhưng rồi sau đó thì cảm giác nhẹ nhàng hơn một chút, như kiểu ừ nó đổ tí xíu như vầy thì mực nước cũng giảm được chút xíu rồi, mình bưng sẽ thoải mái hơn, đỡ phải giữ thật kỹ á. Lần này lỗi của mình thì mình chịu, không có bức xúc hay tức mình gì nữa, ừ tại múa lố tay nên nước đổ, tại ngán quá rồi, tại mình động tâm chứ gì nữa. Từ đoạn đó về sau, mình dần cảm nhận được sự mệt mỏi, chán, ngán, chỉ mong ước cho hết giờ thật nhanh thôi, cảm giác thời gian trôi qua như con rùa luôn á, chán nó ghê chứ.
Hôm nay bưng nước xong mệt muốn xỉu, mệt muốn chết, đau lưng, đau cổ, tại vì chén nước đầy quá nên mình đâu có quơ tay chân được nhiều. Nhưng mà hình như vấn đề không phải chỉ như vậy, mình tự hỏi ủa sao hôm nay bưng nước quay phim có 1 lần mà mệt hơn hẳn hôm qua bưng nước cả 3 lần luôn á. Hôm qua đâu có mệt, mình thấy vui mà, chơi được, vui được, thoải mái được với chén nước. Cho nên mình đặt ra câu hỏi: Ủa vô thức của mình có vấn đề gì với việc quay phim không ta? Tại vì ý thức mình ko thấy sợ nó, mình ko thấy có vấn đề gì với việc quay phim hết, nhưng mà tại sao hôm nay mình bưng lại thấy mệt tới như vầy, thấy gồng lên hơi nhiều luôn á, cảm giác thả lỏng và chơi không có được bao nhiêu đâu. Bưng xong mệt muốn gần chết, mình ra nằm xụi lơ trên ghế luôn. Lúc đầu mình cho rằng tại chén nước của Thầy Thủ đổ quá đầy, nhưng rồi mình chợt nhớ lại, ủa hôm qua buổi sáng và chiều cũng là Thầy Thủ đổ nước, nó cũng đầy như vậy, mình bưng thì cũng bị đổ nước ra ngoài, nhưng tại sao mình ko thấy mệt? Còn hôm nay rõ ràng mình đổ nước ít hơn hẳn hôm qua, cũng là chén nước Thầy Thủ chuẩn bị, nhưng mà mình mệt thấy ghê vậy nè? Điểm khác biệt duy nhất giữa hôm nay và hôm qua là cái máy quay phim của ông Duy. Ủa, có khi nào mình vẫn muốn giữ hình tượng với cha nội Duy không? Mình muốn làm màu, khoe mẽ, thể hiện này nọ, cho nên vô thức mình mới gồng lên và có cái phần giữ, thành ra mình mệt muốn xỉu. Mà cũng ko đúng, có nhiều lúc mình ngoáy mũi nữa mà, gãi chỗ này chỗ kia tại ngứa, vậy thì thật ra cũng không phải là làm màu gì đâu. Vậy nó là cái gì thế ta? Cái gì mà khiến cho mình có cái giữ ở bên trong và mệt tới như vậy? Nhiều khi mình có cảm giác cha nội Duy này cản đường cản ánh sáng ghê, ngay chỗ đó mình nhìn chén nước đang sáng, ổng bước gần lại quay là rồi, bớt sáng, mà bớt sáng thì mình lại căng mắt ra hơn. Nhưng thật ra ánh sáng cũng không phải lý do, hình như lý do là cái máy quay phim á. Mình cảm giác nếu người quay không phải ông Duy mà bất kỳ ai khác, thì chắc có lẽ mình cũng sẽ bị như vầy. À mình bị vấn đề với cái máy quay, mình động tâm với việc quay phim lại, chứ mình ko có vấn đề hay động tâm với người cầm máy.
Tự nhiên mình chợt thấy, đứng trước máy quay là auto chuyển qua chế độ diễn rồi, có một cái gì đó cứ gồng lên ở bên trong á, hình như hôm nay bưng nước mình mới phát hiện, chứ còn trước đó mình cứ nghĩ là mình ngon lành mà, mình tự tin mà, mình đâu có sợ quay phim. Thì ra là có một chút diễn và giữ nên mình mới mệt, càng về sau càng mệt, nó ngược lại hẳn so với những ngày vừa qua. Các ngày trước là khi gần hết giờ thì mình sẽ có động lực hơn, mình cẩn thận hơn, sắp về đích rồi mà, mình muốn về đích trơn tru ngon lành nên khoảng 30p cuối cùng là mình cực kỳ cẩn trọng luôn á, và mình thả lỏng được. Còn hôm nay mình thấy 30p cuối giống như đời tới, kiểu như má ơi, cố hết nổi rồi, ráng hết nổi rồi, sắp tiêu xương mạng rồi mấy cha ơi, đồng hồ đếm giờ lẹ lẹ đi chứ mà rề rà nữa chắc mình chết mất, là đổ nước đó. Đoạn này lúc bưng nước mình không để ý, nhưng bây giờ review lại thì thấy, ồ hóa ra buổi bưng nước chiều nay mình có cái chỗ gồng mà mình không hay, hèn gì mà bưng xong nó mệt tới như vậy, lúc về đích cũng về không muốn nổi, cảm giác như kiểu kiệt sức. Ồ thì ra hôm nay khác với những hôm bưng nước trước đây, ồ thì ra cái chỗ này là vô thức mình gồng.
Mình chợt thấy vấn đề không nằm ở chỗ chén nước, cũng không ở chỗ máy quay, vấn đề là ở bên trong mình thì phải. Tại sao khi đối diện với máy quay thì mình lại không thả lỏng ra được? Mình có thả nhưng là thả ở bên ngoài, chứ không phải cảm giác thả ở bên trong. Tối hôm qua lúc bưng nước với chị Bảy, mình cảm nhận được cái chỗ thả lỏng ở bên trong nhưng vẫn giữ cứng tư thế bên ngoài cho không bị đổ nước á, còn hôm nay thì khác, bên trong mình không thả ra được, mình lại đi thả lỏng ở bên ngoài, thế là vừa đổ nước mà lại vừa mệt, hơ hơ. Giờ sao ta, đối diện với cái máy quay, ý thức mình thả lỏng rồi mà, sao vô thức nó lại có cái gì đó giữ lại? Mai bưng nước và quay phim lại, mình sẽ thả lỏng bên trong thử, giống như lúc bưng nước với chị Bảy á. Hôm nay chắc là lần đầu tiên quay phim nên chưa có kinh nghiệm, bị gồng giữ mà không hay. Okie mình hay rồi nha, ngày mai sẽ khác, hì hì.