Hôm nay mình bưng nước 2 phiên chiều và tối đều không đổ. Mình có một chút phát hiện nho nhỏ nên muốn viết lại để dành xem, hihi. Bắt nguồn từ hôm qua sau khi nói chuyện với anh Quý về việc không lừa dối bản thân nữa, không ép mình nữa, nếu muốn thực hành thì làm, còn không muốn thì thôi chứ ép mình cũng như không á. Mình đã đưa ra một quyết định trong lòng đó là okie, mình sẽ không lừa dối bản thân, không ép mình nữa.
Sáng nay ngủ dậy mình muốn đi bưng nước, nhưng do tối qua thức quá khuya, sáng dậy vẫn còn buồn ngủ nên lúc vào bưng nước thì mình cảm thấy buồn ngủ, mình nhìn thấy cái ý không muốn bưng nước, mình thấy cảm giác phản kháng nhẹ nhẹ ở bên trong. Okie, thế là mình đặt chén nước xuống, không muốn thì không làm, mình lấy gối ra ôm ngủ. Lúc đó mình cũng có lấy giấy viết ra ngồi nhìn lại, nếu mình không muốn bưng nước thì kết quả sẽ thế nào, hậu quả ra sao, nhưng cuối cùng mình nhìn cũng được mấy lớp cạn cạn là mắt nhíu lại rồi, phải đi ngủ thôi, không ráng thức được nữa. Mình nhắm mắt lại nhưng vẫn còn nghĩ đến những hậu quả này, và tự nhiên mình nhìn thấy ra một chuyện rằng: Như thế nào gọi là nghỉ học luôn?
Lúc trước mình cho rằng nghỉ học luôn tức là mình đi về quê hoặc đi ra khỏi công ty, không học anh Quý nữa. Còn bây giờ mình phát hiện ra, nghỉ học luôn không chỉ có như thế. À nó cũng xuất phát từ buổi sáng mình cảm thấy mình không có tâm thế một luồng khi bưng nước, nên mình mới dừng lại. Thế là mình nhìn thấy một chỗ: Nếu mình ở bên ngoài vẫn tiếp tục làm các bài tập anh Quý giao, nhưng bên trong mình không làm đúng yêu cầu, mình không ở trong chỗ sống dòng chảy, mình không hợp nhất tâm ý thành một luồng được, thì việc làm các bài thực hành có vẻ cũng như không thôi. Nó chỉ là hình thức đi học chứ về bản chất là mình đã nghỉ học rồi.
Tự nhiên mình bất giác thốt lên: Chết cha, nếu như mình cứ vô thực hành mà không thể hợp nhất tâm ý thành một luồng, thì cũng giống như nghỉ học, mà nghỉ vài buổi thì không sao chứ nghỉ học luôn thì có hậu quả đó. Mình đi học là để sống được trong chỗ tâm ý hợp nhất thành một luồng trong toàn bộ thời gian mà, mình ở trong dòng chảy xuyên suốt 24/7 thì mới không có cái tôi chi phối. Chứ đâu phải đi học là để bưng nước không đổ rồi thôi, bình thường mình bưng nước không đổ dễ ẹc ấy mà, chỉ có điều là bưng trong trạng thái tâm như thế nào, kiểu nhất tâm hay kiểu trốn vào suy nghĩ tưởng tượng lung tung cho đỡ chán, chờ thời gian qua hết là xong bài tập. Bởi vậy sáng nay mình ngồi nhìn lại, nếu cứ tiếp tục học như tâm thế trước giờ thì cũng chẳng khác gì nghỉ học, hichic. Mình có một ý muốn nổi lên, mình muốn ở trong chỗ nhất tâm, và mình cho rằng điều này cũng trùng khớp với yêu cầu của anh Quý đưa cho mình mà. Có 2 việc mình cần làm: một là bưng nước không đổ, hai là không ép mình, vậy thôi. Mình thấy rằng nếu như nhất tâm thì cũng là không ép mình, chứ bình thường mình cho rằng làm thế này thế kia là không ép mình rồi á, nhưng thực ra không phải, khi vẫn còn chia ra nhiều tâm thì thật ra vẫn còn một chút ép mình ngầm ẩn nào đó mà mình chưa cảm nhận được nó thôi. Thấy ra tới đây thì okie đi ngủ, còn làm sao để nhất tâm trong lúc thực hành thì chiều vô thực hành rồi tính tiếp.
Buổi chiều vô bưng nước, mình đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, mình muốn bưng nước thật nha, mình thả lỏng ra trước rồi vào bưng thôi. Lúc mới bưng nước thì cũng okie, ổn lắm, một lát sau mình cảm thấy hơi đau lưng, mỏi tay, lúc đó bên trong mình thấy rõ có một cái ý muốn dừng lại, không muốn bưng nữa. Khi mình thấy cái ý này rồi, mình tính không ép mình nên đi dần lại cái bàn tính đặt chén nước xuống thì tự nhiên bên trong mình lại thấy có một sự kháng cự. Ủa, mình đâu có muốn dừng việc thực hành đâu, mình muốn bưng nước mà, mình đâu muốn bỏ xuống. Lúc này mình khựng lại: Ủa tại sao có 2 cái ý muốn mâu thuẫn nhau đang tồn tại vậy nè? Rõ ràng mình không muốn dừng việc bưng nước, nhưng mình cũng thấy có 1 cái ý muốn dừng lại rồi. Ủa tại sao lại như vầy ta? Tự nhiên mình phát hiện ra một chỗ: Trước giờ mình hay cho rằng cái ý không muốn bưng nước đó mới là ý muốn thật của mình. Cho nên mình mới thấy rằng có một sự ép mình, cố gắng bưng nước khi có một ý muốn khác chen vào, ví dụ như mệt quá, đau tay mỏi lưng quá, muốn suy nghĩ chuyện này chuyện kia quá v.v… Chiều nay ngay khi phát hiện ra chỗ này, mình đã chợt tự hỏi: Tại sao ý muốn dừng lại mới là ý muốn thật của mình? Sao vô lý quá vậy? Còn cái ý muốn bưng nước và hành động đang bưng nước hiển hiện ngay đây, mình lại chối bỏ nó sao, lại xem nó không phải là ý muốn thật hả? Khi thấy ra sự vô lý này mình mới nhìn lại tiếp tục và tự hỏi: Bây giờ có 2 ý muốn ngược nhau, mình muốn chọn cái này? Câu trả lời của mình lúc đó là mình vẫn muốn bưng nước, chứ mình không muốn theo cái ý muốn dừng lại đặt chén nước xuống. Thế là okie, mình tiếp tục bưng và ý muốn dừng lại tan biến đi.
Chỗ này mình nhận thấy khác với trước đây lắm á, trước đây khi rơi vào trường hợp này thì hầu như mình đều cảm thấy có một sự ép mình, cố gắng, đã không muốn làm tiếp rồi mà còn ráng làm, bởi vì nhận thức này khiến cho mình cảm thấy mệt hơn. Còn nếu không cố gắng thì mình có thể bỏ luôn, tức là mình làm đổ nước hoặc dừng lại. Còn hôm nay mình nhìn rõ ràng ở chỗ: Mình có 2 ý muốn và mình là người lựa chọn làm theo ý muốn nào, khi mình đã chọn thì không có sự ép buộc gì ở đây hết, rõ ràng mình muốn chọn cái đó mà, mình muốn bưng nước tiếp tục mà. Bởi vậy mình nhìn thấy ‘‘ý muốn dừng lại’’ lúc đó cũng giống như một dòng suy nghĩ, nó đến rồi đi, mình không chạy theo nó vì mình không chọn nó. Tự nhiên mình không còn thấy có một sự ép mình hay gồng lên gì nữa, mình thấy rõ được mình là người lựa chọn tiếp tục bưng nước luôn. Chỗ này phải nói lại một chút về sự khác biệt so với trước đây, lúc trước mình thấy anh Quý kêu mình bưng nước và mình cần làm bài tập này, mình có sự chống đối hay ép mình cũng bởi vì mình thấy chán, mệt, không muốn làm nó v.v… À trước đây mình làm nhưng mình không nhận thức được chính mình là người muốn làm và lựa chọn làm nó. Đúng rồi, cái chỗ này nè, chính xác là nó rồi! Mình làm mà không thấy đó là điều mình chọn, điều mình muốn á. Mình làm với một tâm thế cho rằng mình không hề muốn làm nó đâu, mình không hề chọn nó nhưng mình cần làm nó, phải làm nó vì một số mục tiêu và yêu cầu của thầy và cả của bản thân mình đặt ra cho mình luôn. À rồi rồi, trước đây là mình không thấy mình lựa chọn bưng nước, cho nên mình mệt. Còn hôm nay khi có 2 dòng suy nghĩ trái ngược nhau cùng tồn tại, mình mới phát hiện ra MÌNH LÀ NGƯỜI LỰA CHỌN BƯNG NƯỚC. Cái phát hiện này khiến cho mình như rớt mất hẳn cảm giác ép mình, gồng gượng hay là cố gắng luôn á. Không không, mình chọn bưng nước thì mình bưng tiếp vậy thôi, chứ mình ko hề ép, mình biết rằng mình có thể đặt chén nước xuống bất kỳ lúc nào mình muốn mà không phải chịu bất kỳ hậu quả gì hết. Ừ ha, chỗ này hay ghê. Lúc trước mình có nỗi lo sợ rằng nếu bưng nước không đạt thì xem như mình học tệ, học dở, mình sợ anh Quý la, sợ này sợ kia, cho nên mới sinh ra một cảm giác cần nỗ lực cố gắng, phải làm cho bằng được. Còn hôm nay khi anh Quý mở hết cho mình rồi, mình không muốn bưng tiếp thì dừng lại ngay lúc đó luôn, mình muốn tận hưởng cảm giác sướng thì cứ đặt chén nước xuống rồi tận hưởng, thậm chí mình muốn nghỉ học 1 buổi, 2 buổi thì cứ nói với anh Quý là được á, không có gì mà không thể làm được trong cái chuyện bưng nước này. Tự nhiên mình thấy mình được tự do hẳn với trò bưng nước, và rồi bây giờ mình muốn bưng nó chứ mình ko muốn bỏ ngang, ko muốn đi chơi cái khác. Bưng nước là điều mình muốn, mình lựa chọn và mình đang làm nó mà, chẳng có ai ép buộc mình hết, thậm chí chính bản thân mình bây giờ cũng ko còn ép buộc mình nữa luôn. Thấy ra chỗ này tự nhiên nhẹ gánh ghê, khỏe ghê, hihi, mình chỉ lo bưng nước thôi, ko cần lo cái vụ mình có ép mình hay chống đối gì không nữa, vì khi mình đã chọn thì không có chống đối, còn khi mình không muốn thì mình dừng lại, khỏi cần chống đối.
Tiếp theo là mình phát hiện ra cái chỗ mình có thể điều khiển tâm ý hợp nhất. Lúc trước mình cho rằng cái chỗ này là hên xui, khó vô lắm, hên lắm trộm vía mới vào được chứ còn bình thường thì suy nghĩ lung tung nổi lên mà. Nhưng hôm nay mình mới phát hiện rằng, mình muốn hợp nhất thì hợp được, nó theo sự chủ động của mình chứ không phải hên hên mà có. Chỗ này là khi mình cảm nhận được trạng thái nhất tâm rồi, mình thích á, trong mình cảm giác một luồng rất rõ, ko hề có suy nghĩ gì nổi lên, tập trung hoàn toàn, thả lỏng tự nhiên, mắt mình hướng vào một điểm trên chén nước, mọi thứ xung quanh như cái dĩa, 2 bàn tay của mình cũng mờ nhạt hẳn, mình cứ đi chậm thật chậm bình thường vậy thôi, nhưng tâm trí của mình hướng hoàn toàn vào điểm đó chứ nó không chạy lạc đâu hết, giống y như lúc mình nhìn dấu cộng vậy. À rồi, phát hiện ra chỗ này, đã phát hiện ra trạng thái nhất tâm rồi nha, hihi. Mình khoái á, có chút sướng, thế là mình chạy ra khỏi nhất tâm để tận hưởng cái sướng một chút, nhưng mình vẫn giữ nguyên hành động bưng nước chứ mình không muốn bỏ nó xuống. Sau khi tận hưởng xong, mình biết mình đã ra ngoài rồi, lúc đó mình muốn nhất tâm lại thì mình nhìn vào một điểm và tập trung trở lại, trạng thái nhất tâm đó lại xuất hiện. Mình ở trong đó một lát rồi mình đi ra, lúc mình đi ra thì có suy nghĩ linh tinh nổi lên, xong rồi mình đi vào lại, rồi mình tiếp tục đi ra. Mình cứ chơi trò đi ra đi vô hoài vậy đó, nhất tâm và nhiều tâm thay phiên nhau. Tại sao hả? Tại vì mình thích, mình muốn thử nghiệm, thử chơi. Với lại thật ra lúc đó mình cũng có một cảm giác rằng, hình như mình vẫn còn giữ một cái gì đó khi mình ở trạng thái tâm ý hợp nhất, cho nên mình có hơi chút mệt, và ở đó một hồi mình muốn đi ra ngoài. Ra xong rồi mình vô lại cũng dễ. Chỗ này ngày mai bưng nước mình sẽ xem xét lại tiếp để tìm cách làm sao ở được luôn trong trạng thái tâm ý hợp nhất này suốt 2 tiếng coi.
Mình thấy rằng lúc trước mình ko có nhu cầu tâm ý hợp nhất lúc bưng nước, chỉ cần bưng ko đổ là được, chơi với nó là được, nên có lúc mình cũng có suy nghĩ linh tinh. Nhưng bây giờ mình thấy mình có một nhu cầu muốn hợp nhất một luồng khi bưng nước, nên mình cũng chú ý những gì khiến cho mình nổi lên suy nghĩ, hoặc là có ý khác chen vào thì mình sẽ xem xét lại nó để tháo gỡ. À mà hôm nay mình bưng nước đi qua đi lại đúng 1 đường luôn á, hihii. Mình đi một đoạn chỉ bằng 1/4 phòng họp thôi, là đi đúng 1 cạnh thôi luôn á, quãng đường ngắn như vậy mà mình đi qua đi lại được 2 tiếng thì cũng cảm thấy khá hơn chút so với trước rồi. Chứ lúc trước mình hay đi vòng vòng cho đỡ ngán, còn bây giờ mình thấy ko ngán, ko chán gì nữa, mình thấy mình chọn bưng nước thì mình bưng thôi, và mình có sự chú ý vào cái trạng thái tâm của mình trong lúc bưng chứ không phải chỉ bưng cho đạt thành tích là xong nữa. À trong lúc bưng nước thì mình có sử dụng đến công cụ chứng kiến, tức là có một đoạn mình chỉ chứng kiến cái điểm ngay trước mặt thôi, mình không suy nghĩ hay xử lý gì thêm nữa. Mình nhận thấy bưng nước hôm nay vẫn giúp mình ở có được trạng thái yên tĩnh hơn về mặt tâm trí, đỡ loạn động, đỡ suy nghĩ, đỡ phiền hà. Trạng thái này mấy lần bưng nước trước đều có, và phần lớn hầu như các bài thực hành mà anh Quý giao thì mình đều cảm thấy có một sự tĩnh lặng như vầy, thích ghê, hihi.