Qua nay mình đã bưng nước lại, và mọi thứ cũng bình thường chẳng có gì đặc biệt cho lắm. Chỉ có tối nay mình chợt nổi lên một vài điều khiến mình hơi bất ngờ, nó khiến cho mình có hứng thú muốn ghi chép lại nhật ký. Buổi trưa mình bưng nước cũng đổ 1 lần, lúc chiều chị H hỏi mình thì mình nói có đổ 1 lần chút xíu thôi á, bả hỏi mình là do nước quá đầy hay mình bị mất phong độ trước đó vậy. Mình xem lại thì không phải tại chén nước, vậy hóa ra là do phong độ mình bị sụt giảm sao ta. Thế là mình có một sự quyết tâm cho phiên bưng nước buổi tối, mình sẽ cẩn thật kỹ lưỡng để không đổ dù chỉ một lần. Đến phiên buổi tối thì chén nước của mình đầy căng lắm rồi, mình thấy cũng okie, với lại cả ngày hôm nay mình cứ liên tục nhớ đến 4 chữ mà hôm qua anh Quý đã nói: “tập trung bưng nước”. Mình chỉ tập trung vào việc bưng nước thôi, mình ko làm bất cứ cái gì khác nữa, ko có chạy theo cảm giác ấm áp, ko cố tình gạt bỏ suy nghĩ, tóm lại là mình chỉ tập trung nhìn vào mực nước để bưng chén nước sao cho không đổ, ngoài ra mình chẳng cần làm thêm bất cứ điều gì. Phiên buổi tối sau khi bưng được hơn 1 tiếng vẫn ngon lành, mình nhìn vào chén nước và biết rất rõ, nước như vầy thì ko thể nào đổ được, chỉ có mình ko muốn bưng nữa thì nó mới đổ thôi. Tức là mình có cảm giác tự tin hoàn toàn 100% rằng bưng chén nước này chắc chắn ko thể nào đổ luôn á, chỉ trừ phi do mình ko muốn nữa thì nó mới đổ. Ấy vậy mà bao nhiêu sự tự tin của mình, đến 1 lúc thì đổ nước thật. Trời ạ! Mình biết đổ nước là do mình chứ ko phải do chén nước hay bất kỳ yếu tố gì khác luôn á. Lúc đó mình bước lên một bước và chân mình hơi sụm, thành ra nước đổ về phía trước một chút. Cảm giác lúc đó như kiểu… trời ơi đất hỡi lắm, thất vọng tràn trề về bản thân. Tại sao lại thế, sao lại để cho nước đổ, tại sao mình lại có một chút bất cẩn, tại sao ko kỹ lưỡng xuyên suốt hoàn toàn 100%? Tại sao đã nói tối nay quyết tâm ko đổ, nhìn chén nước biết rõ là ko đổ, vậy mà cuối cùng vẫn bị đổ, huhu. Mình cảm giác có khá nhiều sự tự trách và thất vọng đè lên bản thân, khó chịu với chính mình, cảm thấy chán mình luôn nữa. Thật ra một phần mình cũng muốn bưng nước cho đạt, tối nay mình sẽ tập trung bưng nước và ko làm gì thêm, mình sẽ bưng thành công, để còn vô báo cáo với anh Quý nữa chứ. Ấy vậy mà mọi thứ như đổ sông đổ bể, lúc đó mình cảm giác hơi chán, giờ vô báo cáo gì đây, nước đổ 1 lần hả, thì cũng là thất bại thôi. Hichic. Mình cũng ko biết tại sao từ hôm qua đến nay mình cứ cảm thấy mỏi chân lắm, mỏi ở vị trí phía sau đầu gối, chiều nay trước khi bưng nước mình còn nói đùa với thầy Thủ theo kiểu: Em ko quá mỏi cổ hay mỏi tay nữa, em thấy bớt nhiều rồi, mà em bị mỏi chân quá trời quá đất, cứ như thể bưng nước riết chắc giãn tĩnh mạch luôn quá. Mỏi gì mà mỏi chỉ muốn tìm chỗ để ngồi thôi, chứ cứ đứng rồi đi tới đi lui hoài mấy tiếng đồng hồ, mỏi nhừ, hichic.
Sau cảm giác thất vọng này thì mình lấy lại tinh thần, mình nhớ những lần đầu tiên khi mình mới bưng nước, dù có đổ thì vẫn bưng tiếp đến hết giờ chứ không bỏ ngang. Thế là mình dẹp cái vụ thất vọng, khó chịu với bản thân qua một bên, tiếp tục tập trung bưng nước và quyết tâm bưng không để cho nó đổ lần thứ 2. Mình kiểm soát từng bước chân đi thật kỹ, không để cho nó hơi xiêu vẹo hoặc là hơi khuỵu xuống nữa. Tối về nhà mình mới phát hiện, ây chà, thì ra “mùa dâu” đã đến. Hèn gì mà hôm qua đến giờ cứ mỏi chân dữ thần vậy, nhớ lúc trước mình vẫn bưng nước 3 ca/ngày cũng không mỏi đến mức bước đi có phần xiêu vẹo, sụm chân như vầy mà. Thì ra lý do là vì bà dâu, hôm qua nó đã có dấu hiệu hơi hơi rồi nhưng mình nghĩ chắc cũng ko sao á, bình thường đến tháng thì mình cũng chỉ hơi đau bụng, đau lưng, mỏi chân chút xíu ấy mà, chứ cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng cơ thể nó cũng hơi mỏi thật chứ không được khỏe ru tỉnh bơ như những ngày thường. Thế là mình đã có lý do tha thứ cho bản thân rồi, ko thất vọng, ko trách móc chính mình nữa. Hóa ra không phải phong độ của mình bị giảm đâu, qua nay mình bưng nước mỗi phiên chỉ đổ 1 lần thôi mà, lần đó hoặc là mình cảm thấy mệt nên lơ là và đổ, hoặc là bước chân của mình hơi khuỵu chút nên đổ, mình cảm giác như kiểu không thể giữ liên tục cho đôi chân này đi đứng thẳng thớm đàng hoàng mãi được á, như vậy thì mình rất gồng. Từ bụng trở lên mình thả lỏng ra được, nhưng từ bụng trở xuống, đặc biệt là đôi chân thì mình phải gồng để nó bước đi cho thẳng, giữ cho nó không bước lệch hướng, cơ mà đôi chân thì mỏi quá rồi nên bất giác mình thả lỏng nó ra, thì lập tức nó khụy xuống liền, và nước cứ vậy mà đổ một chút. Ờ hở! Có thể lấy lý do “mùa dâu” để tha thứ cho chính mình, thôi không trách móc thất vọng nữa. Vài bữa mình hết mùa dâu rồi, cơ thể này khỏe khoắn tỉnh bơ thì mình sẽ lấy lại phong độ bưng nước bách phát bách thắng thôi, chứ không có bất cẩn như những ngày này.
Sau lần bị đổ nước và mình thất vọng về bản thân á, mình bắt đầu hơi thả ra cho cái gì lên thì lên. À mình có một cảm giác như vầy nè, tuy rằng trong lúc bưng nước thì mình thả lỏng thật, nhưng vẫn có 1 cái ý giữ gì đó ở bên trong, như kiểu cái ý giữ tâm hay giữ cái gì đó thật chặt để ko bị đổ nước á. Còn lúc mình bị đổ nước thì mình phát hiện ra trước đó mình đã buông lơi cái ý giữ này rồi nè. Nói sao cho dễ hiểu ta… tức là mình thả lỏng hoàn toàn thân tâm trong lúc bưng nước, nhưng vẫn phải còn 1 cái ý giữ thì mới đảm bảo nước luôn luôn ko đổ. Nếu mình bỏ mất luôn cái ý giữ này thì giống như kiểu “banh ta lông” á, ko còn gì, lúc này nước sẽ lập tức bị đổ, theo kiểu mình bỏ phế hoàn toàn việc điều khiển ý luôn rồi. Đây là phát hiện mới trong ngày hôm nay của mình, thì ra không phải là lỏng là thả hết hoàn toàn mọi thứ đâu, nó vẫn còn giữ 1 cái gì đó để điều khiển việc bưng nước không đổ.