Hôm nay bưng nước cũng vui, mình không làm đổ nước nữa, hí hí hí. Cảm giác sau khi hạ chén nước xuống, bưng cái chén ra khỏi cái dĩa và nhìn thật kỹ cái dĩa, lấy tay quẹt kỹ càng không ướt một chút xíu nào, lấy tay quẹt quanh thành miệng chén ở phía bên ngoài cũng không ướt, trời ơi nó sướng gì đâu, kakakaaa. Thật ra trong lúc bưng thì mình đã thấy nó không hề đổ rồi, lâu lâu mình cũng lấy tay quẹt quanh thành miệng chén một chút để kiểm tra xem có khi nào lỡ ướt chút xíu mà mình không hay biết không, nhưng mà lần nào quẹt xong ngón tay cũng khô queo, yên tâm là chưa bao giờ đổ, kết luận là lần bưng nước thứ 2 trong đời (hôm nay nè), mình đã không làm đổ nước, hí hí hí. Sướng chứ sao không sướng, cảm thấy thành công lắm rồi chứ bộ, so với trình độ của mình xưa giờ, so với niềm tin của mình đối với việc bưng nước là cực kỳ khó thì hôm nay mình đã dám mạnh miệng kết luận: Bưng nước dễ òm, có gì đâu mà. Hahahaaa
Cũng không biết có phải chén nước đầy của mình vẫn không căng cứng bằng chén nước Thầy Thủ từng đổ cho mấy bạn bưng nước ở công ty không nữa, mà lúc đổ nước lên tới miệng chén thì mình thấy nó đầy dữ lắm rồi á, tuốt lên trên luôn rồi, chỉ là nó chưa cực kỳ căng thôi hà. Vậy mà mình bưng một lát thì có cảm giác khoảng cách giữa mực nước với thành miệng chén như rộng ra thêm, tưởng chừng như nước bốc hơi bớt rồi hay sao á, nhìn cái khoảng cách xa dữ lắm, xa theo kiểu không làm sao mà đổ nước được đâu. Lần trước khi mình mới bưng nước á, thì cái đoạn đầu tiên mình bưng chén nước đang đặt ở dưới cái bàn lên là cực kỳ căng thẳng và gồng cứng ngắt, vậy mà nước trong chén lắc lư sóng sánh ghê lắm, mình bưng lên mà nín thở luôn. Còn hôm nay chén nước vẫn đầy vun lắm nha, thậm chí mình có cảm giác mình đổ còn đầy hơn hôm trước nữa, vậy mà ngay từ lúc mình đặt tay vào cái dĩa chuẩn bị bưng lên, mình đã có cảm giác thả lỏng ra rồi. Nó giống như kiểu mình thả ở bên trong, thả ở trong tâm hay sao á, mình từ từ chậm rãi, nhẹ nhàng yên tĩnh (ở bên trong) mà vịn vào cái dĩa, từ từ di chuyển nó, nâng nó lên, bưng nó, mình thấy lần này mình thoải mái lắm, ko cần nín thở, ko cần gồng, mình chỉ giữ cái trạng thái thả lỏng và hết sức nhẹ nhàng từ tốn này mà di chuyển chén nước chầm chậm thôi, nước sóng sánh ít lắm, đến khi nó lên được tới tầm giữa bụng với ngực là mình thấy okie rồi, vị trí này thì mình dễ quan sát cái chén hơn. Rồi mình bắt đầu bước đi thật chậm, từng cái giơ chân lên đặt chân xuống cũng rất chậm cho quen dần, mình nhìn mặt nước sóng sánh ít ít thôi, đảm bảo nước chỉ dâng lên đến vị trí đó là vừa đủ, không dâng lên cao hơn nữa để cho khỏi đổ ra ngoài.
Mình cảm giác chơi trò bưng nước này được từ đầu luôn, mình chơi nó và không hề có sự khó chịu gì cả. Mình phát hiện ra có một số lúc nổi lên suy nghĩ, nhưng mình không cần tác ý tắt suy nghĩ gì đâu, lúc đó mình cảm giác như kiểu mình đang rất bận để nhìn vào chén nước và giữ cho nó khỏi đổ, mình ko có rảnh để suy nghĩ, tức là mình ko chạy theo suy nghĩ luôn, tuyệt đối không theo, nó lên rồi nó xuống, cực kỳ ít, vì mình bận quá mà, lúc nào cũng bận nhìn vào chén nước, mình luôn luôn bận, cho nên mình không còn tâm trí đâu mà để ý chuyện khác. Có nhiều lần mình bị mỏi cổ nên mình giữ chén nước bằng 2 tay và từ từ ngửa cổ lên trời cho đỡ mỏi, lúc đó mình ko nhìn thấy chén nước nữa nhưng mình cảm nhận nó bằng tay và giác quan gì á, mình có thể cảm giác được nước ở trong chén có đang sóng sánh hay không, sóng sánh nhiều không. Có lúc mình ngửa cổ nhìn lên trời thì cảm giác nước lắc lư nhiều quá, mình phải giữ nguyên tư thế cổ như vậy và tập trung giữ ở đôi bàn tay vài giây cho đến khi mình cảm giác nước đã bớt sóng sánh thì mình mới từ từ vô cùng chậm rãi di chuyển cái cổ nhìn xuống chén nước, nhưng lúc mình ngửa cổ như vầy xong mình luôn dùng tay quẹt hết một vòng thành chén để xem thử có khi nào nước bị đổ một chút xíu lúc mình ko nhìn thấy nó hay không. Hên là không có đổ, hì hì, mình cảm giác đôi tay của mình có thể giữ được nước trong chén ở mức độ sóng sánh vừa phải rất nhẹ mà không đổ, cho dù mình có làm một số việc linh tinh khác á (ví dụ như mỏi cổ quá thì ngửa lên trời, hoặc là ngứa thì dùng một chân gãi, có lúc mình quá ngứa cổ thì mình giữ chén nước bằng một tay, tay kia bịt miệng lại ho cực kỳ nhẹ 1-2 tiếng, lúc mình ho thì nước sóng sánh hơi nhiều do cơ thể mình hơi run lên mà, nhưng nó vẫn ổn lắm, không bị đổ nước, mình giữ nó được ghê).
Có lúc mình nhìn vào chén nước và thấy vui, mình thấy nước giống như là một khối, tụi nó di chuyển là cả khối nước cùng di chuyển. Có khi mình thấy nước giống như là một dung dịch kết dính với nhau luôn nữa, chứ không phải đơn thuần là chất lỏng á, mình cảm giác nước như có chất keo gì đó kết dính tụi nó lại hay sao đó, khi mình di chuyển thì nước sóng sánh cũng là cả một khối đó, mình có cảm giác nếu như nước mà đổ thì sẽ đổ cả khối chứ không thể nào mà tách ra đổ một giọt được. Mình thấy trò bưng nước này dễ hơn xếp quần áo và lau bình thật á, vì ít ra mình còn được đi tới đi lui mà, nhiệm vụ của mình chỉ đơn giản là bưng một chén nước đầy đến miệng chén và giữ cho nó không đổ. Mình có thể đi vòng quanh khắp nhà, thậm chí lúc chiều mình còn tính đi ra ngoài sân nữa chứ, nhưng mà trời mưa lâm râm nên mình sợ bước ra đó lỡ nước mưa dính vô chén nước thì mình sẽ khó phân biệt được đó là nước mưa hay nước mình bưng bị đổ ra ngoài, vì vậy mà mình thôi không đi ra sân nữa, mình chỉ bưng chén nước đi vòng vòng trong nhà thôi. Mình có cảm giác bưng nước dễ hơn vì mình có thể bưng chén nước đi một quãng đường xa hơn một chút, đi cái vòng lớn hơn thì chỉ cần vài vòng là đã hết thời gian 2 tiếng rồi, còn nếu đi trong nhà hoặc khu vực giới hạn nhỏ hẹp thì mình sẽ đi tới đi lui nhiều vòng trong đó mới hết giờ á. Mình chưa có cảm giác hướng tâm hoàn toàn giống như chị Bảy, mình chỉ mới làm được ở cái chỗ bưng chén nước như một trò chơi thôi, và mình thích chơi theo kiểu của mình, mình bưng nó đi vòng vòng trong nhà, mình bưng nó bằng một tay, có lúc mình vừa bưng nó vừa thẳng lưng ưỡn ngực để đỡ mỏi lưng, có lúc thì vừa bưng nước vừa chống nạnh. Bởi vì mình dùng cái dĩa bằng mica nên nó nhẹ hơn cái dĩa bằng sành sứ ở công ty á, thành ra chỉ có cái chén nước bằng sứ thôi, mình cảm thấy cái chén nước cũng nhẹ mà ta, bưng một tay thì vẫn thoải mái bình thường, mình cảm giác bưng một tay còn khỏe hơn là bưng 2 tay nữa, mình không bị mỏi tay gì hết á, mình chỉ bị mỏi cổ thôi hà. Mình thấy rõ ràng trò bưng nước theo kiểu này không hề hành xác, không đau, không nhức, không mỏi, hehee, nếu có mỏi một chút thì là cái cổ và mỏi thêm đôi chân vì phải đi tới đi lui suốt mà, đâu có được bưng nước ngồi ghế. Cho nên lúc nào mà mình cảm thấy hơi mỏi chân thì mình sẽ co một chân lên cho đỡ mỏi, xong rồi mình di chuyển tiếp tục.
Nói sao ta… mình không có cảm giác toàn tâm toàn ý, hướng tâm hay nhập tâm gì vào việc bưng nước quá nhiều hết á. Cảm giác của mình chỉ đơn thuần là chơi trò bưng nước sao cho không đổ và mình không mệt, không đau, không hành xác, chỉ có vậy thôi. Mình cảm thấy nếu bưng nước như vầy thì rất là dễ luôn á, bưng đi vòng vòng chơi một chút, hơi mỏi chân mỏi cổ chút xíu là hết giờ rồi, thời gian trôi qua nhanh lắm, mình cứ nhìn vào chén nước và di chuyển, thả lỏng toàn thân là được hà, không có cái gì đáng sợ nữa hết. Tự nhiên mình thấy ủa hồi đó mình sợ bưng nước dữ vậy ta, sợ gì sợ ghê thế, nó cũng dễ òm á mà, có gì ghê gớm đâu mà sợ. Nhưng mà mình thấy lúc bưng nước thì mình cũng có vài lần động tâm, hichic, tại vì bưng nước không có khó, mình vừa tập trung nhìn chén nước vừa động tâm chút xíu thì cũng không sao mà, nước đâu có bị đổ. Trước mắt là mình bưng nước được không đổ và mình thấy vui trước đã, rồi sau đó mình sẽ nâng level khó lên, mình đổ nước cho căng bóng miệng chén luôn, mình sẽ chơi nó làm sao để không nổi lên suy nghĩ nữa. Tự nhiên mình thấy trò bưng nước cũng thú vị, cũng dễ thương, hihi. Kiểu là bưng chén nước đi khắp nơi sao cho không đổ, chà chà, nó vui lắm á, mình có thể bưng nước đi vòng ra sân, đi khắp trong nhà ngoài ngõ, mình vừa đi vừa tập trung nhìn vào chén nước và giữ yên cho nó không đổ thôi, chứ mình được phép đi chơi khắp nơi mà, mình chưa bị giới hạn lại trong diện tích phòng bao nhiêu hết á. Nếu mà chỉ bưng chén nước trong 2h không đổ như vầy, thì mình sẽ bưng nó đi chơi rong luôn, trò này vui lắm chứ bộ, hí hí.
À mình có một cảm giác nhẹ nhàng và yên tĩnh khi bưng nước, thậm chí là sau khi bưng nước xong, cảm giác yên tĩnh này cũng duy trì được thêm một lúc. Mình cảm giác như thể bên trong mình có cái gì đó lắng lại, giống như tâm của mình yên ắng lại được hay sao á, nó bớt nhảy nhót, bớt loạn động, bớt linh tinh lang tang. Mình cảm nhận được một loại niềm vui gì đó nhẹ nhàng mà lạ lạ, nó như kiểu vui len lỏi, vui âm thầm, nó dễ thương lắm. Cho nên mình thấy trò bưng nước này cũng dễ thương, thú vị, cũng vui, hồi xưa ghét nó hơi lố quá cũng tội nghiệp nó ghê, hì hì. Bây giờ mình thấy bưng nước vui thật á, hay là càng lúc mình càng chơi vui hơn ta, hồi đó mình thấy lau bình vui lắm, rồi tới xếp đồ thì thấy ừ vui hơn lau bình, giờ tới bưng nước lại thấy vui hơn 2 trò kia nữa. Dường như mình đang đi lùi so với cái vòng tròn mà anh Quý đưa ra trong khóa học Thiền Đột phá thì phải, cho nên càng lúc mình càng thấy trò chơi dễ hơn, thú vị hơn, chơi vui hơn. Mỗi một trò mình đều tìm được cách chơi của riêng mình, không bắt chước ai nữa, chơi xong thì lại thích nó, mình tháo gỡ hoàn toàn triệt để cảm giác ghét tụi nó thông qua việc mình làm được nó và cảm nhận niềm vui mà nó mang lại cho mình, hihiii.