Hôm đó anh Quý kêu mình bưng nước và livestream một cách hơi bất ngờ, điện thoại lại gần hết pin nữa nên mình tức tốc về công ty cắm sạc và chuẩn bị mọi thứ, còn bày đặt cắt tóc mái để lên livestream cho đẹp nữa chứ, hí hí. Mình có tự tin rằng việc bưng nước sẽ không ảnh hưởng gì đến cảm giác ấm áp trong lòng mình đâu, tuy nhiên tự tin vẫn là dự đoán vậy thôi chứ còn vào thực tế mới chắc chắn được. Mình dành gần 15 phút ngồi yên tĩnh lại để thả cho cảm giác ấm áp được tuôn ra liên tục, mục đích là chuẩn bị chút nữa bưng nước thì vẫn ấm áp được xuyên suốt luôn á.
Khi bắt đầu bưng nước, lúc mình vừa đụng tay vào chén nước và từ từ nâng nó lên thôi thì cảm giác ấm áp đã trào lên rất mạnh bên trong mình, nó ấm đến mức nóng luôn nữa, và mình thấy đã đã. Mục tiêu của bài thực hành hôm đó là bưng nước không đổ và thả được cảm giác ấm áp ra xuyên suốt quá trình bưng. Mình thấy làm vẫn được á, thả cảm giác ấm áp ra thì dễ mà, mình không nói chuyện thì ấm áp cứ như vậy mà tuôn trào, lan tỏa ra thôi. Chỉ có điều là cường độ của nó vẫn không ổn định, lúc ấm nhiều lúc ấm ít, lúc ấm mạnh cực độ, lúc thì ấm áp nhẹ nhàng. Sau khi thả lỏng toàn bộ cơ thể và tinh thần ra để bưng nước, mình phát hiện ra mình buồn ngủ, mình ngáp, hihi. Lúc này mình mới sực nhớ cả đêm qua mình không có ngủ, chèn ơi, vậy mà suốt ngày hôm nay chạy tới chạy lui này kia khiến mình quên mất tiu vụ này luôn, cho nên khi anh Quý bất ngờ kêu bưng nước livestream thì mình đã nhanh chóng đồng ý. Bây giờ vô bưng thật rồi, đang livestream luôn rồi, cơ thể mình sau khi thả lỏng ra toàn bộ thì nó có đòi hỏi nghỉ ngơi, nó muốn đi ngủ, thế là mình làm việc với nó một chút. Mình không muốn dừng lại, cũng không muốn đổ nước, mình thấy 2 tiếng thì cũng nhanh mà, mình có thể giữ cho cơ thể này tỉnh táo để bưng nước suốt 2h được á. Vậy nên mình có một bước thỏa hiệp với cơ thể trong lúc đang bưng nước luôn, mình có hơi tác ý giữ cho cơ thể được tỉnh táo, mình tác ý điều khiển tay chân cực kỳ cẩn thận để không rơi vào trường hợp nó lỡ run tay hay khuỵu chân khiến cho nước bị đổ. Mọi thứ mình làm đều trong trạng thái ấm áp, nói vậy thôi chứ thỏa hiệp lẹ á mà, mình chấp nhận cho cơ thể lâu lâu ngáp một cái, nhưng mình ko chấp nhận dừng lại hay ngồi nghỉ. Mình cảm giác như bên trong cơ thể có một nguồn năng lượng gì đó lớn lắm, nó giống như núi lửa phun trào, như một dòng khí cuồn cuộn bên trong mà mình có thể tỉnh táo để bưng nước, có sức bưng, có năng lượng để giữ chén nước không đổ vậy đó. Mình cảm giác buổi bưng nước hôm đó thật sự rất khác biệt so với trạng thái trước đây. Lúc trước nếu như mình thức trắng 1 đêm không ngủ thôi thì qua hôm sau cơ thể mình sẽ có cảm giác bồng bềnh, lơ lửng như đang đi trên mây trên gió gì á, mình phải ngủ liền mới chịu được, còn nếu ko ngủ thì mình chỉ có thể làm các việc nhẹ nhàng, đơn giản, nằm chơi, chứ ko có vụ mình làm nổi những việc cần sự tập trung, hướng tâm, cần sức lực đâu. Ấy vậy mà hôm đó thật lạ, mình đã thức suốt cả đêm hôm trước rồi, cả ngày hôm đó cũng ngồi ngoài nắng, chạy xe ngoài mưa, mình cảm giác cơ thể đã hoạt động khá nhiều và ko được nằm ngủ luôn á, ấy vậy mà tối đến khi bưng nước vẫn có thể ngon lành cành đào, bưng suốt 2 tiếng không đổ, hì hì. Đây là một trải nghiệm thú vị đối với mình á, nó khiến cho mình ồ à bất ngờ, hóa ra mình có một nguồn năng lượng gì đó ở bên trong cơ thể thật ư, hóa ra khi mình sống với nguồn năng lượng ấm áp này thì mình có thể làm những việc đòi hỏi sự tập trung, đòi hỏi một chút sức lực của cơ bắp được luôn nhỉ. Cảm giác ấm áp thật quá xịn sò luôn á, nó khiến cho mình cảm thấy thật dồi dào năng lượng, căng tràn sức sống, mình muốn gì thì có thể tập trung làm được cái đó luôn mà ko bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cơ thể nữa. Tuy nhiên mình sẽ không xài cơ thể theo kiểu này nhiều đâu, mình chỉ là thử nghiệm một chút vậy thôi.
Trong lúc bưng nước mình có một trải nghiệm khác khá đặc biệt mà mình muốn ghi chép lại. Trước đây khi mình chưa thực hành bài tập nhìn dấu cộng, mình bưng nước thì vẫn tập trung nhìn vào 1 điểm ở vị trí 12 giờ trên vành chén nước thôi, mình sẽ dồn nước vào vị trí đó để tập trung nhìn và kiểm soát nó cho dễ. Còn bây giờ sau khi mình đã thực hành bài tập nhìn dấu cộng được vài lần, tức là kiểu mình có một sự hướng tâm hoàn toàn vào một điểm (dấu cộng) á, thì khi bước ngược lại bài tập bưng nước, mình thấy có một trải nghiệm rất lạ. Lúc mình dồn nước vào một điểm trên miệng chén và tập trung nhìn vào điểm đó, mình ko hề cố ý đâu nha, mình chỉ chú tâm nhìn đúng vào điểm đó để quan sát nó và kiểm soát ko cho bị đổ nước thôi á, thì một lúc sau mình có cảm giác như tầm mắt của mình dần thu hẹp lại chỉ còn sự hướng tâm hoàn toàn vào cái điểm đó thôi. Mình chợt cảm giác như kiểu mình ko còn nhìn thấy rõ những khu vực khác trong chén nước nữa luôn, rồi đến cái dĩa đựng chén nước và cả đôi bàn tay của mình đang bưng chén nước đó, mọi thứ như tan ra, gần như trong suốt, cảm giác giống như là thủy tinh hay không khí vậy á. Nó lạ lùng lắm, nhưng lạ theo kiểu mình thích như vậy, mình thấy ngộ ngộ đã đã.
Nói sao ta, mình tận mắt chứng kiến luôn á, chứ ko phải là tưởng tượng hay vẽ vời ra đâu. Mình đã chứng kiến 3-4 lần gì đó, trạng thái mình thấy rõ ràng là đôi bàn tay mình và chén nước như sắp tan ra, tụi nó như dòng khí hay năng lượng gì đó, mình thấy nó tan thật chứ không phải là một khối hợp thành cứng chắc nữa. À mình thấy nó như kiểu ko phải vật chất thông thường có hình khối cố định luôn á, mà mình lại thấy nó giống như kiểu những khối khí, tan tan, trong trong. Lần đầu tiên khi thấy như vầy, mình có hơi bất ngờ, nhưng mình biết có một cái bản chất của sự thật rằng mọi thứ đều ko có thật, mọi thứ chỉ là do các duyên hợp thành thôi mà, cho nên khi mình chứng kiến cái chén và đôi tay của mình như vậy á, trong lòng mình cũng ko có lo sợ gì hết, mình chỉ hơi bất ngờ và có một chút mừng thầm theo kiểu: Ồ, mình thấy rồi ha, thấy được thật rồi ha, chứ ko còn là lý thuyết nữa. Bởi vì mình có sự chấp nhận cái thấy này, mình ko sợ nó, ko chối bỏ, ko muốn tắt nó, cho nên nó quay lại được mấy lần. Mình thấy như vậy xong một hồi thì hết, tức là lúc đó mình nhìn thấy rõ ràng chén nước và đôi bàn tay của mình như bình thường. Rồi sau đó khi mình tập trung hướng tâm nhìn vào cái điểm ở giữa viền chén nước lại, thì từ từ tầm mắt của mình thu lại tiếp, mình chỉ còn nhìn thấy rõ ràng đúng cái điểm đó thôi, chứ còn những cái khác thì nó tiếp tục mở dần như sắp tan ra, như sắp trong suốt vậy đó. Có lúc mình còn cảm nhận được dường như ở chính giữa chén nước nó có một cái hút hay cái xoáy xoáy gì đó, cảm giác như nó đang hút mọi thứ vào bên trong, mình cảm giác như những nguồn năng lượng là cái chén, mặt nước, cái dĩa hay đôi bàn tay của mình nè, tụi nó như sắp tan ra và bị hút vào ngay chính giữa lòng chén nước vậy. Tuy nhiên cảm giác này ko quá mạnh nên mình chỉ có thể cảm nhận ít ít như vậy thôi, chứ mình chưa có cảm giác hút gì quá sâu nha.
Mình thấy kỳ lạ ghê ấy chứ. Ủa bưng nước mà cũng có thể nhìn thấy được xung quanh như tan ra, trong suốt, rồi còn cảm nhận được có cái gì đó xoáy xoáy, hút hút nữa hả ta? Lạ quá nhỉ, lúc trước mình nhìn dấu cộng vài lần thì chỉ mới trải nghiệm được cái hút này một lần thôi hà, tự nhiên giờ chuyển qua bưng nước thì nó có lại tương tự như lúc nhìn dấu cộng, cũng lạ ghê ta, hihi. Cơ bản thì mình chỉ thấy có những trải nghiệm mới mẻ như vầy thôi, và mình thả được cảm giác ấm áp ra xuyên suốt toàn bộ 2 tiếng bưng nước. À nói đúng hơn là việc bưng nước ko hề ảnh hưởng gì đến ấm áp của mình, nó ko ngăn chặn ấm áp, hoặc là mình ko chặn ấm áp lại trong hoạt động bưng nước. Cho nên mình cứ ấm áp suốt buổi vậy thôi, nhờ cái ấm áp này giúp mình có thêm năng lượng và sức lực để tỉnh táo, ko buồn ngủ, giữ được chén nước ko hề đổ giọt nào.