Mình đã chuyển qua bài nhìn một điểm này chắc cũng hơn cả tuần rồi á. Mấy lần trước thì mình nhìn cũng tạm được, nó cũng mất nhưng mình chưa giữ được lâu, rồi anh Quý nói với mình là cần chơi nó, sao mình quên mất cái gốc chơi của anh Quý nhỉ. Cho dù làm được nó mà không chơi được, hoặc là làm trong trạng thái ép mình thì cũng không có ý nghĩa gì cả. Hôm kia anh Quý cũng có hướng dẫn cho mình rằng, mỗi khi mình làm chưa được hoặc mình nổi lên suy nghĩ này kia, tức là lúc đó mình không muốn chơi với nó rồi nên không hướng tâm, vậy thì mình cần xem thử lúc đó có cái gì chặn lại, ngăn mình lại, có niềm tin giới hạn gì và mình tháo bỏ nó ra á. Anh Quý gọi là ‘‘buông’’ xuống, cứ thấy mình có cái gì thì buông cái đó xuống, vậy thôi.
Hôm nay mình khá là bi kịch với cái vòng tròn này. Mình buồn ngủ luôn á, có mấy đoạn ngủ gục luôn chứ. Mình cảm thấy hơi chán chính bản thân mình, vì cứ không lẽ lại về Mo tiếp như vầy hay sao?! Mình đã thử đổi kiểu nhìn, mình cho rằng tại vì dán tờ giấy lên bức tường nên mình chưa chơi được, level mình còn thấp nên mình sẽ chơi theo cách của riêng mình trước đã, khi nào chơi được rồi thì mình mới nâng level lên là chơi theo kiểu dán giấy lên bức tường. Vậy là mình có in sẵn một tờ từ hôm qua để đi đâu cũng lôi ra nhìn á, mình lấy nó để lên ghế, để xuống sàn, mình đổi kiểu ngồi bẹp xuống đất, thậm chí có lúc mình còn nằm sấp để nhìn luôn. Mình thay đổi đủ kiểu đủ tư thế, mục đích là mình đang bày trò để chơi với cái tờ giấy này mà. Nhưng rồi dường như buổi chiều mình làm kiểu gì cũng bất lực, mình vẫn không giữ nó được lâu, vòng tròn màu tím mất thì mất chứ lát sau là nó nổi lên lại hà. Và mình còn ngủ gục mấy lần nữa. Có lúc mình tự hỏi, lẽ nào do tối qua mình trằn trọc thao thức khó ngủ, hơn 4h sáng mới ngủ nên bây giờ cơ thể thiếu ngủ hả ta? Nhưng cũng ko đúng lắm, mình ngủ tới 10h mấy mới dậy mà, thì cũng được 6-7 tiếng rồi, cho dù có giật mình mấy lần, ngủ ko sâu thì cũng ko gọi là quá thiếu ngủ được. Nhưng thật ra lần trước mình thức trắng cả đêm mà còn bưng nước được tỉnh táo, thì lần này ko thể nào vì cơ thể thiếu ngủ đâu. Thôi rồi, nó lại quay về cái chỗ mình chán tới mức buồn ngủ luôn hay sao, trời đất ơi!
Buổi chiều xem như bỏ, mình đã banh xác tơi bời. Mình cứ ngồi nhìn đi nhìn lại nhưng ko biết vấn đề nằm ở đâu, cái gì ngăn chặn, mình ko thấy được. Đến phiên buổi tối, mới đầu mình cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng rồi mình nghĩ, vấn đề ko phải ở chỗ tư thế ngồi, bày trò chơi không có nghĩa là mình đổi kiểu như vầy đâu; vấn đề ko phải tại tờ giấy dán trên bức tường đâu, mà vấn đề là ở trong lòng mình á. Thế rồi mình thôi không ngồi bệt nữa, mình lên ghế ngồi đúng tư thế đàng hoàng, mình nhìn vào dấu chấm một hồi thì nó vẫn mất nhưng mình vẫn không giữ lâu được. Bên trong mình có một cái ức chế dồn nén theo kiểu: Trời ơi, cái gì vậy nè, tại sao mình ko làm được, cái gì ngăn chặn mình lại, tại sao mình ko thể chơi được cái trò này? Rồi mình đi rà lại các lý do: mình có bất mãn gì với anh Quý ko ta, động lực học của mình có bị giảm ko, tại sao mình lại ko muốn chơi trò này? Mình nhận ra các lần trước mình hay có thói quen theo kiểu mặc định, mỗi lần mình thực hành ko được thì lý do lúc nào cũng là tại mình ko muốn, động lực mình giảm, mình còn bất mãn với thầy nhưng chưa biết bất mãn cái gì v.v… Tự nhiên hôm nay mình nhìn lại, ủa đâu có bất mãn gì với anh Quý nữa đâu ta, tự nhiên đi đào ra cái vụ bất mãn làm gì, mặc định nó làm gì, mình đâu có. Mình phát hiện đến lý do cho việc thực hành chưa được mà mình cũng có tự mặc định, hèn gì cứ tìm không ra chỗ trói buộc là phải rồi. Mình nhìn lại thật kỹ vào bên trong, bỏ hết các mặc định này, thì mình thấy rằng mình có một cảm giác chán ngán việc nhìn dấu chấm này rồi. Mấy ngày đầu mới nhìn thì mình vui vẻ hào hứng lắm, khoái chí lắm vì đổi qua trò mới, với lại lần đầu tiên nhìn mình còn có trải nghiệm thấy nó xoáy và hút vô nữa mà. Lúc đó mình rất khoái nó, mình vừa nhìn vào là nó mất liền, còn có thể giữ được cỡ 15 phút nữa, chỉ là mình chưa xuyên suốt được 2 tiếng thôi. Còn bây giờ, đến hôm nay mình mới nhận ra trong lòng mình đã quá chán ngán nó. Lý do mình chán là vì: Mình chơi với nó đã lâu mà không qua được nên mình chán thôi. Mình nhận ra đây là một giới hạn trước giờ của mình, một thói quen, ban đầu thì cực kỳ hào hứng vui thích, làm bất chấp ngày đêm ko biết mệt mỏi, ko sợ khó khăn, ko thấy gì quá khó khăn. Nhưng nếu đã qua một thời gian mà mình thấy không có chuyển biến gì thì tự nhiên trong lòng mình sẽ chán, mình sẽ thấy bản thân mình tệ, cứ làm hoài không được, mình muốn bỏ cuộc. Cho nên hôm nay mình nhận diện ra được một cái ngăn chặn mình đó là cảm giác chán bởi vì đã hơn 1 tuần rồi mà mình chưa giữ được nó nè. So với mấy ngày đầu tiên thì mình còn tự cho phép bản thân rằng: Mình mới đổi qua bài tập này mà, mới nhìn thôi mà, mình chưa quen, chưa làm được xuyên suốt là chuyện bình thường chấp nhận được, mình cứ làm hết sức thôi rồi báo cáo lại với anh Quý, từ từ cũng sẽ được. Nhưng đến hôm nay tự nhiên mình cảm thấy áp lực, đã khá lâu rồi, mình với bài tập này ko còn mới mẻ, ko còn làm quen gì với nhau nữa hết, tại sao mình vẫn chưa làm được mà còn có vẻ như bị tuột hơn so với mấy ngày đầu nữa vậy nè? Mình tự thấy áp lực bản thân lắm, mình hơi khó chịu, mình cảm giác như có cái gì đó bên trong mình dồn nén, nhưng mà mình lại ko nhìn thấy cái gì ngăn chặn mình không làm được bài này, huhuuu.
Rồi một lúc dường như mình khó chịu quá, mình phát hiện ra thật sự bên trong mình có một cái chặn như vầy nè: Mình không thể nhìn nó xuyên suốt 2 tiếng đâu, điều này rất vô lý, nó khó lắm, nhìn một chút thì được, giữ một chút thì được chứ giữ nguyên 2 tiếng là chuyện bất khả thi, không thể nào.
Khi nhận ra niềm tin này, mình hết hồn. Trời đất ơi, cái lỗi này hôm trước anh Quý chỉ cho mình mấy lần rồi mà, lần nào mình cũng nói là đã thông suốt nhưng cứ đụng bài tập mới là lại phát hiện chưa hề thông. Mình ngồi đó cảm thấy như tan nát từng khúc ruột ra vậy, nếu cái vòng màu tím này là cái dễ nhất mà mình còn cho rằng không thể nào nhìn nó xuyên suốt 2 tiếng được, thì còn vòng màu xám, màu đen, còn cái chấm nhỏ xíu xiu… tất cả mọi cái đều bắt buộc phải xuyên suốt 2 tiếng, mình qua bằng cách nào? Mình muốn đứng lại đây hay sao? Mình chấp nhận bỏ cuộc ở chỗ này hả? Chứ nếu như mình phát biểu rằng việc hướng tâm nhìn vào một điểm để mất hẳn cái vòng màu tím xuyên suốt 2 tiếng là điều bất khả thi, mình không thể làm được, thì chẳng khác nào mình tuyên bố mình bỏ cuộc tại đây. Lúc đó trong lòng mình hay vô thức của mình như có một sự chuyển biến gì đó mà mình cũng ko hề biết, tự nhiên phát hiện ra chỗ này xong, mình ko muốn bỏ cuộc, thế là mình nhìn lại hướng tâm vào điểm đó thì đột nhiên vòng tròn màu tím mất hẳn, đôi mắt của mình cũng bình thường, ko còn buồn ngủ, mình thấy cả một tờ giấy màu xám, mình thấy giống như mình đang ở luôn trong đó rồi á, ở trong cái chỗ chỉ thấy cái điểm ở giữa thôi, vòng tròn màu tím lặn mất tiu mất tích không trồi lên nữa luôn. Rồi mình cứ thế mà ngồi nhìn nó, nhìn cho tới khi điện thoại reo hết giờ chắc cũng tầm 30 phút à. Lúc đó mình mới ngỡ ngàng phát hiện ra: Ủa, thì ra là việc ở trong cái chỗ mất tiu vòng tròn màu tím là KHÔNG HỀ KHÓ. Tự nhiên mình vô được cái một, vô tỉnh bơ mà ko cần mất công mất sức gì rồi nè, mình ở luôn trong đó được nè, ko mệt cũng ko bị gì hết, mình ko cần đi ra, ko muốn đi ra luôn nữa. Ủa lạ vậy ta?!!
Khi mình ra báo cáo với anh Quý, hôm nay mình bị la, hichic. Nhưng mà anh Quý la xong thì lúc quay ngược qua phòng bên này, trong lòng mình chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, ấm nóng vô cùng mãnh liệt. Mình cảm giác như có một cái gì đó vừa vỡ ra bên trong mình vậy. Anh Quý hỏi mình đi khoe với anh Quý những vấn đề, giới hạn của mình cho anh Quý biết để làm gì? Rồi mình phân ra 2 câu trả lời về lý và thật lòng nữa, vậy là mình nói mà ko có trách nhiệm gì với lời nói của mình hết hay sao? Khi mình nói với anh Quý rằng về lý thì tức là mình thấy như vậy đúng, còn trong lòng mình thì chưa thấy giống cái lý á, anh Quý hỏi mình tại sao ko lo xử lý vấn đề đó mà đem ra khoe với anh Quý để làm chi? Tóm lại là thầy khiến cho mình không biết trả lời thế nào, ừ mình cũng ko biết khoe vấn đề ra cho thầy để làm gì nữa. Mình chợt nhớ lại lần trước cái chỗ game hay không game, anh Quý có chỉ cho mình một cách đó là xem lại sự thật nó như thế nào, rồi trong lòng mình giống hay khác với sự thật, nếu khác thì tự mình làm rõ xem lý do vì sao mình nhìn ko giống sự thật, có cái gì ngăn cản mình v.v… Cách này anh Quý chỉ cho mình cực kỳ hay mà, lúc nãy mình tính kể lại cho anh Quý nghe thôi, không ngờ anh Quý lại chỉ cho mình thêm một cách mới mà mình cảm giác còn nhanh lẹ hơn nữa. Nếu mình đã thấy sự thật là gì, thấy trong lòng mình khác sự thật, thì mình xử lý luôn cho xong chứ mắc công đi kể với anh Quý để làm chi đâu. Mình phát hiện ra trước giờ cơ chế thói quen của mình hay đi theo hướng tự thuyết phục, xem cái gì là đúng rồi, có 1 kết luận rồi cứ đi tìm bằng chứng cho nó, tìm cách làm sao để bản thân mình chấp nhận nó, kiểu này là tự thuyết phục rồi còn gì. Hướng đi này sai rồi á. Có một hướng đi đúng đó là tự mình tìm hiểu vấn đề, tự mình xem xét khám phá ra nội dung đó là như thế nào, nếu mình thấy nó thì hiển nhiên là mình đã chứng kiến nó, rõ ràng nó đúng, còn nếu mình chưa thấy nó thì mình cứ tiếp tục đi tìm nó, chứ mình ko đưa ra bất kỳ một kết luận nào cả.
Nói đến đây mình lại quay về vấn đề cũ. Đối với các bài tập của anh Quý, trước giờ sâu trong lòng mình vẫn có một cảm giác rằng: Nó khó lắm và mình không thể qua nổi hết tụi nó, hichic. Các lần trước khi anh Quý chỉ cho mình thì mình có thấy, nhưng bây giờ nhìn lại lúc đó giống như mình đi theo hướng tự thuyết phục bản thân nhiều hơn, vì anh Quý đã nói tới như vậy rồi, chỉ thẳng tới vậy rồi, không có lý nào mà mình không thấy cho được. Nhưng đến hôm nay khi mình bất lực với bài tập nhìn một điểm này, mình mới phát hiện hóa ra niềm tin giới hạn này nó vẫn còn. Mình vẫn cho rằng đối với mình việc đi qua hết các bài tập xuyên suốt của anh Quý là một điều gì đó ghê gớm lắm, khó lắm, mình qua được bài nào thì mừng bài đó chứ không dám nói trước được gì đâu. Nhưng mà bây giờ mình đang ngồi xem xét lại, liệu cảm giác này, niềm tin nay nó có đúng hay không ta?
Bao nhiêu bài tập lúc trước của anh Quý, khi mình chưa làm được nó thì mình đều có một niềm tin và cảm giác rằng mình không thể nào làm được. Đến khi mình làm được nó rồi, mình thấy nó dễ òm dễ ẹt thì chứng tỏ rằng niềm tin ban đầu của mình sai bét nhè. Nhưng mà các bài tập của anh Quý có level càng lúc càng nâng cao lên chứ bộ, khó hơn mà, thì mình làm được cái trước nhưng chưa làm được cái sau là hiển nhiên bình thường thôi. Ủa nếu nói như vậy thì mình vẫn còn có tâm phân biệt hả? Tại sao cái vòng tròn tím lại dễ hơn cái đen mà không phải là 2 cái như nhau? Tại sao bưng nước lại dễ hơn nhìn vòng tròn? Bên trong mình vẫn còn thấy ủa nó khó hơn thật mà, nhìn vòng tròn thì phải sử dụng đôi mắt, nó đã quen với việc nhìn rộng rồi bây giờ bắt nó thu hẹp lại còn có một điểm chút xíu, thì khó cho nó chứ bộ. Ủa nhưng mà không phải, những lúc mình trải nghiệm nhìn và nó mất vòng tròn bên ngoài thì vấn đề ko liên quan đến con mắt chút xíu nào, mình ko hề bị mỏi mắt, con mắt ko bị cái gì hết á. Lúc đó mình giống như vô tình tìm được cái chỗ đó và lọt vô rồi ở trong đó luôn, cứ ở trong đó và nhìn thì tự nhiên vòng tròn màu tím bên ngoài mất thôi chứ mình đâu có cần làm gì khác nữa đâu.
Thôi mình muốn đi ngủ quá rồi, để nó ở đây đi, mai ngủ dậy rồi mình xem xét lại. Mình có một thắc mắc cho bản thân là: Tại sao cái này lại khác cái kia? Tại sao cái này mình làm được mà cái kia mình lại cho rằng mình ko làm được? Tại sao mình lại thấy cái nọ khó hơn cái kia? Bản chất sự thật của tụi nó vốn dĩ là gì? Có cái gì khó hơn cái khác hay không? Hay mọi thứ đều như nhau theo kiểu đơn giản, dễ òm?