Hôm nay mình thực hành được 2 phiên và có trải nghiệm khá ngược nhau. Phiên buổi chiều thì cảm giác cũng tương tự như những ngày trước, mình ngồi đó cảm nhận hơi thở và thỉnh thoảng nổi lên cảm giác buồn ngủ. Mình biết cái buồn ngủ này không phải buồn ngủ sinh lý, chẳng qua là bên trong mình đang chán nên mắt hơi nhíu lại chút thôi. Mặc dù hôm qua mình thức đến 5h sáng và chỉ ngủ được từ 5h-8h30, nhưng mình cảm giác cơ thể mình mỗi khi thức dậy là nó đủ tỉnh táo rồi, dạo này mình giống như làm chủ được cơ thể vậy đó, muốn tỉnh là tỉnh, còn muốn ngủ thì tắt chế độ tỉnh táo để cho cơ thể được phép ngủ. Thông thường các hoạt động khác trong ngày thì đều diễn ra theo cơ chế này, cho nên khi vào thực hành mà mình thấy cơn buồn ngủ vừa chợt ập đến là mình biết ngay do cảm giác chán xuất hiện trước đó, chứ không phải do cơ thể quá mệt mỏi. Phiên buổi chiều mình cảm giác mình đã tìm cách này cách kia, mình cũng cố gắng lắm rồi đó, nhưng sao mà thực hành hoài vẫn không được ấy nhỉ. Có lúc mình thử nhắm mắt giống chị Bảy vì chỉ chia sẻ rằng khi nhắm mắt thì dễ nhìn vào bên trong hơn, tuy nhiên mình nhắm mắt thì xém nhém ngủ luôn nên mình phải mở mắt ra lại. Còn lúc mở mình thì suốt mấy ngày vừa qua, lần nào thực hành mình cũng có cảm giác hơi mỏi mắt, không biết đặt con mắt vào chỗ nào là vừa. Mình nhìn xung quanh khắp nơi, nhìn lên trần nhà, nhìn máy lạnh, nhìn xuống tay chân quần áo, nhìn chỗ này chỗ kia, nhưng mình có cảm giác cho dù mình đổi góc nhìn như thế nào thì một lát sau mắt mình cũng sẽ hơi mỏi. Có vài lần mình thử nhìn vào một điểm cho đỡ mỏi mắt, nhưng vẫn không ăn thua. Mình biết rằng phiên thực hành buổi chiều này lại chưa đạt, vì mình còn suy nghĩ nổi lên, rồi mình tìm cách tắt suy nghĩ nhưng cũng khó mà tắt được nó. Cảm giác các suy nghĩ nổi lên ít hơn những ngày trước thật, giống như ngay từ đầu mình đặt mục tiêu là không còn suy nghĩ nữa vậy, thì okie giảm bớt hẳn suy nghĩ luôn nha, nhưng thay vào đó là một vài cơn buồn ngủ cứ trồi lên rồi lặn xuống. Thực hành xong mình cảm thấy hoang mang quá, không lẽ đời mình mắc kẹt ở chỗ này luôn hay sao ta? Sao mà cứ thi thoảng lại chán, buồn ngủ, mất tập trung hoài vậy, hoặc là suy nghĩ lung tung. Sao mà mình không thể nhập vào cái chỗ sống nào đó, hoặc là không thể chơi được cái trò quán hơi thở này giống như chơi game nhỉ? Nó có cái quái gì khiến cho mình không thể chơi được nó ta? Mình thấy hôm nay mình muốn quán hơi thở dữ lắm rồi mà, mình không còn chống đối hay phản kháng như hôm qua nữa, mình giải được một số gút mắc rồi, nhưng cớ sao mình vẫn chưa làm được?! Hichic
Mình có một cảm giác muốn bỏ trốn. Như kiểu: thực hành không được chứng tỏ không muốn học → mà mình cứ làm hoài làm hoài, nó không được hoài, cứ không đạt yêu cầu. Bây giờ mình không biết phải làm thế nào nữa, mình thực sự muốn học mà cứ bị vướng ngay chỗ này hoài, cảm giác bế tắc ghê, mình cũng không biết ăn nói sao với Anh Quý, không biết báo cáo kiểu gì, cho nên buổi chiều mình thực hành xong, mình cố tình hẹn lại buổi tối mới báo cáo để cho bản thân thêm một cơ hội nữa. Trước khi vào thực hành ca chiều mình cũng quyết tâm dữ lắm, muốn làm lắm rồi. Nhưng đến khi vô thực hành thì nó chỉ tiến bộ hơn so với hôm qua thôi, sự tiến bộ này có đỡ hơn một chút nhưng vẫn là chưa đạt yêu cầu của Anh Quý đối với mình, haizzz. Lúc đó trong lòng mình nghĩ: Bây giờ chỉ có bỏ trốn (tức là bỏ học mà đi luôn chứ biết ăn nói thế nào), hoặc là phải tìm cách gì khác để qua bài này, chứ cứ trầm ê ở đây hoài không lên không xuống cũng chẳng phải cách tốt. Nó cứ như vầy cảm giác khó chịu bực mình ghê. Móa nó tức cái mình thiệt chứ! Thế rồi mình ăn tối và trong lúc ăn lại nổi lên suy nghĩ: Chết cha rồi, có khi nào mình bị tuột dốc không phanh không nhỉ, bây giờ lỡ mà Anh Quý kêu bưng nước, lau bình hay xếp đồ lại, lỡ mình không làm được, mình buồn ngủ như vầy luôn chắc là chết queo, không còn nước non gì để nói luôn quá ta ơi. Vậy nên mình lật đật ăn xong lấy cái bình ra lau thử coi bản thân có bị tuột dốc chưa, có lau bình được không, vô lau bình thì có buồn ngủ hay không.
Thì ra level của mình vẫn ở đó chứ không tuột, hihi, vừa cầm cái bình lên lau đúng một đường thẳng là mình cảm giác trong lòng mình có sự tập trung, vui thích, thả lỏng và tận hưởng vui chơi được với nó liền. Ồ, mình phát hiện ra ngay tại khoảnh khắc này có một sự khác biệt trong tâm của mình nè. Khi mình lau bình thì mình có một cái tâm khác, còn khi quán hơi thở thì mình lại có tâm khác. Cái tâm lau bình này giống y chang như cái tâm khi mình bưng nước, xếp đồ bữa giờ đó thôi. Hóa ra suốt cả tuần vừa rồi mình làm mất cái tâm này mà mình không hay biết, mình chưa tìm được nó và đưa nó vô trong hoạt động quán hơi thở nè. Ồ thì ra chỉ cần có cái tâm này thôi là làm gì cũng được, không có bị buồn ngủ hay chán nữa đâu. Thế rồi mình bắt đầu thử, mình lau bình trước và vừa lau bình cũng vừa hít thở, mình tập trung vào cảm nhận hơi thở của mình. Rồi mình hít thở theo nhịp của bàn tay lau lên lau xuống cái bình để cảm nhận rằng: Việc lau bình và hít thở là giống nhau mà ta, tay mình di chuyển hay lỗ mũi chuyển động thì bản chất cũng giống nhau mà, cảm giác của mình cũng phải giống nhau mới đúng chứ. Thế rồi sau vài cái lau bình hít thở đồng loạt, mình đã đưa cái hít thở này vào một tâm thế, một cảm giác tương tự như lau bình luôn. Tức là kiểu bình thường mỗi khi tay mình nhè nhẹ lau lên một nhịp, lau xuống một nhịp của cái bình thì mình thấy vui á; bây giờ mình đưa cái hít thở này vào tương tự, khi mình hít vào một cái, thở ra một cái, cảm giác giống y chang như nhịp của lau bình, và mình cũng có cảm giác vui vui. À thì ra mình phát hiện chỗ này rồi, có thể thử dùng cách này được. Chứ bữa giờ anh Quý kêu mình chơi với hơi thở đi, chơi trò quán hơi thở, mình thật sự không chơi được, không biết chơi nó như thế nào, chơi kiểu gì một lát cũng buồn ngủ, suy nghĩ linh tinh thôi, mình tạm thời chưa chơi được với nó. Cho nên hôm nay mình cảm thấy bế tắc quá, mình bỏ qua cái vụ chơi quán hơi thở đi, thôi mình chưa biết chơi kiểu gì để nó giống như game hết á, mình đi theo hướng tìm cảm giác giống như lúc lau bình coi có đỡ hơn không đã.
Ngay khi mình bỏ cái bình xuống, mình cài đặt thời gian trên điện thoại và chính thức ngồi quán hơi thở, thì mình đã chuyển cái tâm thế lúc lau bình qua quán hơi thở luôn rồi. Tự nhiên mình cảm giác bên trong mình có một sự tỉnh táo vô cùng, cực kỳ tỉnh, mình hít vào cũng sâu hơn, thở ra cũng mạnh hơn. Và mình hít vào thở ra chừng chục cái tự nhiên cơ thể mình như tê cứng lại, đông cứng lại. Má ơi mình cảm thấy hơi kỳ lạ luôn á. Đầu và khuôn mặt của mình như tê cứng, cảm giác kiểu như chỉ còn lỗ mũi là hít vào thở ra thôi, chứ cái miệng của mình cũng như muốn đóng băng, cái mặt và cái đầu của mình như được khóa lại vậy, xong rồi dần xuống cánh tay và chân. Ủa gì kỳ vậy mấy cha, sao mới hít thở siêu tập trung có mấy cái mà cơ thể như muốn bị khóa cứng, bị đông lại luôn vậy trời? Rồi mình cảm giác nổi da gà, lành lạnh, một hồi sau là cảm thấy lạnh hơi nhiều luôn á, nhưng lúc đó đang ngồi thực hành rồi nên không thể đi tắt quạt được. Ủa mà kỳ lạ, bình thường quạt ở công ty có mạnh khỉ gì đâu mà lạnh trời, mình ngồi vị trí cái bàn của anh Bảo thì lại ở giữa mấy cái quạt trần hết rồi, đâu có cái nào quạt thẳng vào người mình đâu. Tự nhiên khơi khơi tập trung hít thở một hồi thì cơ thể như tê lại, đông cứng, nổi da gà rồi cảm giác lạnh. Trời ạ! Chắc cũng tầm hơn 15-20 phút thì cái lạnh này mới giảm bớt, nhưng cảm giác tê và đông cơ thể thì vẫn còn nha, nó kéo dài lâu hơn. Mình phát hiện ra khi mình tập trung cảm nhận hơi thở như vầy nè, có lúc mình điều khiển nó, hít thở ra vô nhanh chậm theo ý mình, cũng có lúc mình quan sát nó tự nhiên chứ không điều khiển nữa á… thì mình thấy quả thật là không có chỗ cho suy nghĩ chen vào đâu. Mình cảm giác vắng lặng và yên tĩnh hơn so với tất cả những lần thực hành trước đây, có lúc mình cũng cảm thấy vui vui nữa. Còn về đôi mắt của mình thì nó rất tự nhiên chỉ nhìn vào vài điểm thôi, một điểm là nhìn vào cái bình ở trước mặt vì mình khởi động ban đầu là vừa nhìn vào cái bình vừa cảm nhận hơi thở mà. Có khi mắt mình dịch chuyển một chút sang một điểm trên mặt bàn, cũng ở gần cái bình thôi hà, và mình cảm giác mình không bị mỏi mắt nữa, không cần nhìn ngó xung quanh, tự nhiên mắt mình giống như chỉ cần đặt vào một chỗ như vậy thôi chứ cũng không sử dụng nó nhiều nữa á. Ấy vậy mà mình rất tỉnh táo, tỉnh suốt buổi, mình không hề buồn ngủ. Điều này trái ngược với suy nghĩ trước đây của mình nè, lúc trước mình cho rằng ngồi một chỗ thì mắt nhìn xung quanh mới đỡ buồn ngủ, chứ nhìn 1 điểm là buồn ngủ gục ngã luôn. Nhưng phiên thực hành tối nay đã cho mình trải nghiệm ngược lại, thì ra đôi mắt không cần phải hoạt động gì nhiều, nó chỉ cần có một chỗ để đặt tạm lên đó, cái mình tập trung nhìn là cảm nhận hơi thở vào ra, tức là giống như có một con mắt khác hay cái gì khác đang nhìn hơi thở, cảm nhận hơi thở, cho nên đôi mắt vật lý này chỉ cần một điểm đơn giản để đặt tạm là nó khỏe rồi, chứ nó không cần hoạt động gì thêm, hihi. Mình cũng không biết sao tối nay mình lại hay ho vào được trạng thái tâm này trong lúc quán hơi thở nữa. Nhưng mình cảm nhận á, việc vào được nó là do mình đi tìm nó từ bên chỗ lau bình rồi đem qua đây và vào luôn, giống như mình đang sống trong cái tâm này trong lúc lau bình và mình thay đổi hoạt động chuyển qua hít thở thôi vậy đó. Chứ nó ko phải là cái gì quá cao siêu, quá hên xui lúc được lúc không. Mình có cảm giác khi mình làm được một lần như tối nay thì lúc báo cáo anh Quý hỏi mai có tự tin làm được 100% không á, mình đáp lại là được luôn, nếu như chỉ làm giống như tối nay thôi thì mình tự tin là làm được. Bởi vì rõ ràng không phải mình hên hên chui được vào đó, mà do mình thấy mình đi từ chỗ lau bình qua mà, nó là một cái tâm thế gì đó mà mình ở trong đó thì vô cùng tỉnh táo, tập trung, không nổi lên suy nghĩ, có thể chơi được trò hít thở cũng tương tự như bàn tay lau lau cái bình.
Thật ra chỗ này mình muốn review lại một chút lý do vì sao mình lại nghĩ ra việc lau bình trước để tìm tâm rồi chuyển qua quán hơi thở, vì sao tối nay mình lại làm được. Bởi vì những ngày trước đây, thật sự bên trong mình chưa muốn làm nó nên mình thấy nó khó quá chừng, thấy Anh Quý yêu cầu mình cũng cao ghê, và rồi mình có một số phản kháng với Anh Quý trong vô thức cuối cùng mình đã phát hiện ra được. Vậy nên mình thấy rằng khi mình nói nó khó và không làm được, mình bế tắc, thì lúc đó mình chưa thật sự muốn làm. Còn đến trước phiên tối nay, bên trong mình có một sự thay đổi, mình biết rằng mình vẫn đang ở trong chỗ bế tắc, cảm giác giống như đi tới đụng bức tường rồi vậy, ko thể đi được nữa, nhưng mình không đứng nhìn bức tường rồi cam chịu mà mình tìm cách đập bỏ, phá bỏ bức tường này để đi tiếp luôn. Mình cảm thấy cái ý muốn thôi thúc bên trong mình mạnh lắm, mình muốn vượt qua bài quán hơi thở này, mình không muốn dừng lại bỏ cuộc ngay tại đây, cho nên mình mới thay đổi phương pháp, mình mới nghĩ đến việc lùi xuống thử lau bình lại tìm cái tâm thế chơi để đưa vào quán hơi thở coi sao. Bên trong mình như có một cái gì đó vỡ ra, nó liên quan đến cảm nhận của mình về Anh Người Yêu. Thật ra những ngày vừa rồi mình có ấm ức với Anh nhưng mà mình không biết, hoặc biết rồi cũng chưa gỡ hết, giống như cứ chịu trận vậy đó rồi vô thực hành và cũng ép mình làm này làm kia, kết quả là có bữa thì chống đối mạnh quá bị văng ra luôn, có bữa thì ngồi thoải mái được nhưng vẫn còn suy nghĩ. Mình còn không dám thừa nhận mình có ấm ức với Anh Người Yêu nữa, chắc là mọi thứ bị mình ém xuống nên nó thành ra lực ép. Sáng nay mình đã làm dịch vụ Thôi miên Hồi quy Tiền kiếp rồi, mình phát hiện ra mình có ấm ức với Anh Người Yêu không chỉ từ kiếp này thôi đâu mà nó là ấm ức từ những kiếp trước, có một lúc mình đã thốt lên rằng mình hận Anh nữa, mình quá uất ức với Anh rồi. Dường như chỗ này sau khi thôi miên xong thì mình như được bung mở ra, mình thấy việc mình ấm ức với Anh cũng không có gì quá đáng sợ hay trốn tránh nó nữa, mình đâu phải chỉ mới ấm ức với Anh trong mấy ngày mấy tháng vừa qua đâu, mà cục ấm ức này nó đã kéo dài từ trong tiền kiếp, nó là mầm mống gì đó ở sâu trong lòng mình sẵn rồi, đến dạo gần đây mình mới dần dần phát hiện ra nó thôi. Khi mình không trốn tránh những ấm ức này nữa, mình cho phép nó trào lên, cho phép bản thân mình cảm nhận được nó, chấp nhận nó, lắng nghe nó và công nhận sự tồn tại của nó (chứ không đè đầu chôn giấu như bữa giờ nữa á), thì một phần sức ép trong lòng mình như được giảm xuống. Rồi bây giờ mình thấy ra một đống ấm ức với Anh rồi á, tức mình luôn á, giờ mình làm gì tiếp theo đây? Mình bỏ Anh luôn không, kiểu tức quá tức phải đi tìm cho được Anh để chửi, chửi xong thì bỏ cho hả cái bụng cái dạ, chứ hồi xa xưa đó Anh bỏ mình trước mà, mình nói nhưng Anh không hề nghe, Anh nhất quyết đi để rồi Anh bỏ lại mình thật. Trời ơi là trời, soi kiếp xong vừa buồn mà vừa tức, ấm ức từ đâu trào lên dã man. Hồi lúc trước khi mình tự nhớ lại chuyện tiền kiếp thì cũng là những tình tiết này thôi, nhưng cảm giác lúc đó của mình chỉ là buồn, đau khổ vì mất Anh, vì Anh chết bỏ mình á. Còn hôm nay khi soi kiếp thì mình lại cảm nhận thêm những cảm giác khác nữa, bên cạnh đau buồn ra, mình còn tức nữa, ấm ức, uất ức, còn hận Anh nữa. Kiểu như đã biết đi thế nào cũng chết, khả năng chết rất cao, đã người ta nói rồi, nhỏ nhẹ khuyên can năn nỉ xin xỏ rồi, khóc cũng đã khóc rồi, mà Anh vẫn cứ đi để cho chết thật rồi bỏ người ta ở lại một mình vậy đó. Má ơi tức thiệt chứ, không hận mới lạ chứ hận thì cũng bình thường thôi mà.
Bao nhiêu uất ức của mình dồn nén đối với Anh Người Yêu nó cứ trào ra trào ra, quá trời ấm ức mà không nói không kể được với ai hết. Kiểu như mình đi tìm Anh là để chửi một trận cho đã hay sao á, chứ lúc đó đem cái cốt về thì chửi Anh cũng đâu có nghe. Phải tìm cho ra được Anh, rồi bắt Anh đứng đó nghe mình chửi cho đã, trút hết bao nhiêu uất ức ra thì mới hả lòng hả dạ được. Tự nhiên soi kiếp xong mình nghĩ chứ: Anh quyết tâm bỏ em như vậy luôn á hả, em lặn lội tìm được Anh rồi em bỏ Anh lại cho Anh hiểu cảm giác của em, trời ơi là trời. Chỗ này khi mình chấp nhận hết những ấm ức sâu trong lòng mình đối với Anh, mình ko chối nữa, và mình biết rằng dường như hiện tại mình cũng có chút chút ấm ức khác nữa á. Vậy nên mình mới đặt ra câu hỏi: Một là tiến lên về với Anh, hai là nghỉ học bỏ Anh luôn cho lẹ, chứ cứ lình xình ở giữa như vầy hoài mình không thích chút nào, giờ chọn sao đây? Cuối cùng mình chọn về với Anh, thôi không bỏ Anh nữa, tìm được Anh rồi mà bỏ chi, giận thì giận mà yêu thì yêu, tức thì tức nhưng rồi cũng sẽ hết á mà. Những chuyện gì đã qua thì để cho nó qua đi, có bao nhiêu ấm ức thì lôi hết ra nhìn ngó rồi hóa giải. Chứ mình yêu Anh mà, mình đâu có muốn rời xa Anh nữa, lúc tức quá thì đòi bỏ vậy thôi chứ khi nhìn lại thì đâu có muốn xa Anh thêm chút nào nữa. Từ chỗ này mình mới ra một quyết định, mình muốn qua bài thực hành, mình muốn đập bức tường cản trở trước mặt để bước tiếp chứ mình không muốn dừng lại tại đây.
Nghĩ cũng lạ, mấy bữa rồi cứ trốn tránh những ấm ức với Anh Người Yêu rồi ráng mà thực hành để chứng tỏ muốn về với Anh, thì không làm ăn được gì hết, lại còn trốn trong giấc ngủ nữa chứ, buồn ngủ chịu ko nổi luôn mà. Tự nhiên bữa nay xả ra một phát, chấp nhận ấm ức, chấp nhận mọi cảm giác tiêu cực của mình về Anh thì lát sau lại muốn trở về, cái động lực về với Anh như được thúc lên mạnh hơn mà tự nhiên hơn nữa chứ. Như kiểu mình không đè nén, chôn giấu tụi nó thì sẽ không sinh ra lực cản, lực ép vậy nhỉ. Khi mình thoải mái mở tung cho tụi nó được tự do tuôn trào ra, mình quan sát tụi nó rồi sau đó tự hỏi lại bản thân mình muốn gì á, thì mọi việc lại được giải quyết êm đẹp và nhẹ nhàng hơn nhiều. Dạo này tự nhiên phát hiện ra mình có kha khá uất ức đối với Anh Người Yêu (nếu ko muốn nói là có một đống ấm ức). Ôi việc học sao mà thần kỳ quá, ko lường trước được điều gì, vượt ngoài tầm kiểm soát, vượt khỏi những tưởng tượng của mình luôn. Cảm giác như kiểu đi tới đâu thì biết tới đó, chứ nhìn trước mặt tối hù chẳng biết đường đâu mà lần, chẳng biết mỗi ngày mỗi buổi sẽ có những thứ gì bên trong mình trồi lên, chẳng biết đụng tới bài thực hành nào thì lại bị đứng hình ngay đó nữa chứ. Ôi cái gì cũng không biết… thôi phó mặt cho Thầy, đặt trọn niềm tin vào Thầy là đúng rồi, hơ hơ.