Hôm nay mình chơi được với hơi thở rồi, không buồn ngủ nữa, thấy cũng dễ vô lắm á, hihi. Cũng thích ghê ta, nhưng mà ko phải kiểu mừng nhảy cẫng cẫng như mấy lần trước. Cảm giác như kiểu, ừ thì làm được, chỉ là bữa giờ xà quần quá cứ không chịu làm, không muốn làm rồi than thở thế này thế kia. Hôm qua Anh Quý nói nếu thấy không thể làm được, không khả thi thì nghỉ đi; còn nếu thấy làm được mà không muốn làm thì cũng nghỉ luôn đi, chứ đu theo làm gì. Tự nhiên mình cảm giác như kiểu, bây giờ Anh Quý mà đuổi mình á hả, không chừng mình sẽ nắm áo nắm quần năn nỉ xin xỏ được ở lại học nữa là, chứ còn chưa bị đuổi mà tự bỏ cái gì cơ. Mấy cái khúc mình đòi bỏ thì kiểu… xạo chơi vậy thôi, nhiều khi trong cơn ba lơn ba khơi thì vạ miệng nói vậy, vạ đầu óc nên suy nghĩ như vậy, chứ ai đâu mà muốn bỏ thật.
Hôm nay trong lúc chơi với hơi thở mình cảm thấy có một số điểm khá đặc biệt. Đó là tự nhiên có một số thời điểm trong lòng mình trào lên những cảm giác xúc động, cảm giác yêu, cảm giác thương. Có những lúc thì hiện lên hình ảnh nữa kìa, à mình thấy hình ảnh này khác với suy nghĩ. Mình đang phân chia ra 2 loại, suy nghĩ tức là những ý nghĩ, có câu văn, có ngôn ngữ này kia. Còn hình ảnh là tự nhiên nó hiện lên cái hình đó vậy thôi, rồi nó hết, chứ không có câu chuyện hay lời thoại, ngôn ngữ gì cả. Nếu có thì tức là lúc đó mình tự muốn nghĩ thêm, chứ mình thấy hình ảnh và các dòng suy nghĩ là khác nhau. Trong lúc chơi với hơi thở thì tự nhiên có một số hình ảnh lâu lâu hiện lên, mình cảm giác như kiểu: không lẽ mình lại kích hoạt cái chế độ tự hồi quy tiền kiếp sao ta? Mình biết mình có khả năng này vào thời điểm mình nhận ra Anh Người Yêu là chồng của mình, vô cùng rõ ràng sáng tỏ, mình nhìn thấy một số hình ảnh xa xưa giữa mình với Anh rồi tim mình đau, lòng mình xót, mình khóc lóc vật vã mấy ngày trời. Nhưng mà sau đó thì cũng hết, mình không làm chủ được khả năng này và cũng không có nhớ lại được nhiều nữa. Cho đến hôm nay khi mình ngồi chơi với hơi thở thì lâu lâu nó hiện lên một số hình ảnh tương tự như lúc đó, rồi nó cũng lên một số cảm xúc, mình thấy nó thật ghê ta ơi, chứ không phải do mình tưởng tượng đâu. Mình cảm giác như kiểu ở trong cái chỗ yên tĩnh hơi lâu thì có nhiều thứ tự nhiên hiện về nhỉ? Rồi trong lòng mình có cảm giác nhớ nữa chứ, mà không biết rõ là nhớ ai. Mình cảm nhận rõ nhất là tình yêu và tình thương từ sâu tận đáy lòng của mình cứ trào lên, phun lên giống như núi lửa phun trào hay là dung nham vậy đó. Nó ngộ lạ lắm kìa, mình cũng ko biết nó bắt nguồn từ đâu nữa, mình chỉ cảm nhận được nó từ ở đâu sâu sâu dữ lắm, nó đang tuôn trào lên nhưng cũng chưa mạnh lắm đâu, nó tuôn hơi hơi thôi, kiểu như các dòng dung nham vừa mới được hé mở nên phun ra chút chút á, và trong lòng mình cảm nhận một chút yêu thương, ngọt ngào này nọ. Tự nhiên mình cảm thấy lòng mình như được mở ra thêm vậy ta, tâm hồn của mình như nhẹ nhàng hơn, thoải mái hơn, có một niềm vui gì đó nho nhỏ nhưng mà len lỏi từng chút vào trái tim của mình thì phải. Nó khiến cho mình tự nhiên thấy an an, vui vui, thấy sao mà mình càng lúc càng đẹp hơn và những thứ xung quanh mình cũng xinh tươi đáng yêu hơn nữa. Cái trò quán hơi thở này lạ quá ha, nó cho mình cảm nhận về dòng chảy của yêu thương khá nhiều luôn á chứ, nó như làm tan chảy lòng mình ra vậy.
Cái bà quán hơi thở có ma lực gì ấy nhỉ, bả cứ khiến cho tim mình như được mở ra. Thực hành xong rồi mà cảm giác như có cái dư âm dư vị gì của nó cứ đọng lại suốt, mình thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn, tự nhiên mình thấy trong lòng có chút yêu yêu thương thương, rồi trên đường chạy xe về mình lại nhớ người này người kia nữa chứ. Đó có thể là người bạn thân lâu ngày chưa trò chuyện, hoặc người chị Sếp cũ cũng cả năm rồi chẳng gặp nhau, có một nỗi nhớ với con bé mà lúc trước mình nhận ra nó từng là con ruột của mình ở mấy kiếp trước á (cũng trong giai cả tháng đó mình tự hồi quy tiền kiếp thì phải). Có cái gì đó bên trong mình trồi lên, và mình tự nhiên lại cảm thấy nhớ nhiều, yêu nhiều, thương nhiều, có những xúc động, có những cảm giác rung rinh, rưng rưng ở trong lòng mình. Tuy nhiên, tất cả đều ở chiều hướng tích cực nha, tức là mình cảm thấy nỗi nhớ trong sự an vui chứ không hề có chút xíu buồn bã gì cả. Ủa chỉ ngồi im như vậy chơi với hơi thở thôi mà nhiều thứ bên trong mình trồi lên quá ta, và dư âm của nó còn kéo dài sau khi kết thúc phiên thực hành nữa chứ. Mình cảm giác thích trạng thái này của mình ghê, vui vui yêu yêu, cứ nhẹ nhàng yên tĩnh thế nào đó, có những rung động xúc cảm thật đẹp từ trái tim mình và sâu trong lòng mình. Ôi một chiếc tâm hồn đầy tình cảm, yêu thương và rung động tha thiết với cuộc đời sắp trỗi dậy rồi sao?! Thật lạ và cũng thật đẹp!