Bữa nào làm được thì hí hửng muốn khoe Thầy liền, bữa nào làm trớt quớt thì im lìm lặng lẽ đánh trống lảng, muốn đào lỗ chui xuống trốn. Bữa nay được tính là lần đầu tiên mình chơi trò quán hơi thở một cách xịn sò nhất, hihi, so với hồi bữa làm 2h thì lần này đã hơn, thích hơn, mình cảm giác chơi được hẳn luôn rồi, cho nên mình tính lại lần này, kakaaa. Mừng chứ sao không mừng, khoái muốn chết, sướng muốn chết, cuối cùng cũng chơi được với nó rồi, trời đất ơi!
Cảm giác sau phiên tối hôm nay, mình thấy đã. Từ ‘‘đã’’ là từ chính xác nhất để miêu tả cảm giác lúc này, công nhận ngồi nó đã thiệt, hí hí. Cảm giác ngày mai muốn ngồi tiếp, thích ngồi chơi như vầy rồi á, không có bị cản trở gì nữa. Trong suốt 3 tiếng của phiên tối nay thì mình có trải nghiệm một vài trạng thái khác nhau, nhưng mà thích lắm nhé. Có lúc tự nhiên mình cảm nhận rất rõ bên trong mình trào lên cảm giác ấm áp, tự nhiên đang ngồi chơi chơi thì cảm giác ấm áp cũng khơi khơi xuất hiện luôn. Vậy mới nói là nó đã, hihi, chứ không có nó thì chẳng có khỉ khô gì để gọi là đã rồi.
Một lúc sau mình còn có cảm giác giống như mình đang khiêu vũ với hơi thở vậy đó. Lạ lắm, nhưng cảm giác khiêu vũ nha, giống như hơi thở là một cô gái hay chàng trai gì đó đang lướt trên nền nhạc nền sàn, còn mình là một đối tác của hơi thở, mình và hơi thở cùng lướt như thế, có một chút phiêu phiêu đã đã ở chỗ này nữa nè. Cho nên mình mới nói hôm nay là lần đầu tiên mình cảm giác mình chơi được với trò quán hơi thở này rồi á, khác với mấy hôm trước là thoải mái thôi, cũng tạm ổn, nhưng mà gọi là cảm giác chơi thì lúc đó vẫn chưa. Tối nay mình thấy mình và hơi thở như làm bạn được với nhau rồi, thậm chí có lúc còn như tình nhân nữa, chơi với nhau, ấm áp với nhau, càng về gần hết giờ thì mình càng thấy vui hơn, thích hơn, đã hơn nữa chứ. Chỉ có 1 vấn đề là mắc tiểu quá thôi, nên vẫn có một chút hơi ngóng hết giờ để chạy đi tè. Ngoài vụ mắc tiểu này thì mình thấy công còn vấn đề gì nữa, nó khác hẳn với những lần tập trước đây. Lúc trước là kiểu càng về cuối thì mình càng mong hết giờ hơn, để được dừng lại. Còn hôm nay mình cảm nhận ngược lại, càng về cuối thì niềm vui càng tỏa ra nhiều hơn, cảm giác vui vui, thích thích, đã đã nó như sâu hơn thì phải.
Ôi mấy cha ơi! Sao con chơi được trò quán hơi thở này rồi vậy nè! Trộm vía trộm vía quá đi! Lạy hồn ngày mai vô cũng chơi được như vầy nha, chứ mai mà xà lơ nữa là hoang mang lắm á. Mình ngồi nhìn lại thì đúng là có một sự khác biệt rõ rệt, lúc trước chưa chơi được thì ghét nó, khó chịu với nó, buồn ngủ, chán, nói chung là nhìn hơi thở thôi mình cũng thấy không thích nữa. Cho nên mình cứ hay nói rằng mình chưa làm được, mình chưa chơi với hơi thở được, huhu. Còn tối nay khi tự nhiên chơi được với nó rồi á, mình thấy ủa nó cũng dễ thương mà ta, nó cũng dễ chơi, nó cũng lả lướt như một vũ công vậy đó, mình chơi với nó cũng thấy có một chút cảm giác nghệ thuật luôn nữa. Ôi trời đất ơi! Lúc chơi được với nó rồi cảm giác khác hoàn toàn so với lúc không đụng chạm gì được tới nó nha, hihiii.