Chồi ơi, quán hơi thở dễ òm, hahaaa. Hôm nay mình đã thực hành được 3 phiên, buổi sáng với tối thì được 2 tiếng/phiên, còn buổi chiều thì 3 tiếng. Tối hôm qua mình đã dự tính hôm nay sẽ làm luôn 3 phiên rồi mà, bởi vì tối qua mình phát hiện ra trò quán hơi thở này chơi được rồi, nó đã đã, vui vui, nó có cảm giác ấm áp nữa, vậy nên mình rất sẵn sàng và hào hứng thực hành nó tiếp tục. Hôm nay mình đã xác định chỉ nghỉ một chút ở giữa để ăn và lướt điện thoại xíu thôi, rồi mình sẽ tiếp tục thực hành, cho nên nó đi cũng trơn tru lắm.
Tối nay là mình trải nghiệm cảm giác ấm áp được nhiều nhất, sâu nhất, xuyên suốt liên tục nhất. Cảm giác ấm áp trào lên từ những lúc đầu tiên khi mình bắt đầu chơi với hơi thở cơ, lúc đó mình thả lỏng ra và chỉ ngồi cảm nhận hơi thở, mình cũng không hiểu tại sao mình chỉ làm đúng một việc là ngồi cảm nhận hơi thở mà dần dần từ trong người mình cứ ấm áp hoài. Nó ấm tới mức độ nhiều lúc mình cảm thấy nóng luôn á, trời đất ơi, cơ thể mình đang nóng lên đây nè. Mình phân biệt rõ cái cảm giác nóng của cơ thể này nha. Nó không phải kiểu mình gồng lên hay khó chịu rồi nóng nực bực bội. Mà nó là cái ấm nóng gì lạ lắm, rõ ràng mình đang thả lỏng mà, mình đang rất thoải mái, tỉnh bơ, vậy mà bên trong mình cứ ấm áp rồi nóng dần lên, lạ lắm.
Mình có cảm giác bên trong mình dần dần được mở ra nhiều hơn một chút rồi thì phải. Cảm giác ấm áp này mình không chủ động tác ý tạo ra nó nữa, mà nó từ đâu trong lòng mình phun trào lên, đến tận bây giờ khi đã thực hành xong rồi, báo cáo zoom xong rồi, mình ngồi đây viết cảm nhận mà vẫn còn thấy ấm. Tuy nhiên mình có cảm giác mình bớt giãy nãy buồn bã này nọ, khi ở được trong cái ấm áp này thì mình thoải mái hơn, cảm thấy không có gì cần phải làm quá lên, không có gì cần đóng vai tiêu cực nữa. Cái ấm áp này khá xịn sò và đầy đủ, nó như tiếp thêm sức mạnh cho mình, xoa dịu mình, khiến mình thấy ổn ghê luôn.
Anh Quý hỏi mình có thắc mắc gì với trạng thái này không? Ừ cũng có một chút, mình thắc mắc sao tự nhiên chỉ ngồi chơi không không như vầy mà ấm áp được nhỉ, ủa sao ấm áp dễ dữ vậy ta? Đó giờ mình tưởng nó khó khăn, đi tìm đi kiếm, làm đủ trò đủ kiểu tạo tác các thứ, vậy mà giờ đây mình không cần làm gì, chỉ ngồi nhìn hơi thở chơi chơi vậy thôi mà nó ấm dữ thần, ấm xuyên suốt cả 2 tiếng đồng hồ lận đó, ấm tới mức nóng luôn ấy chứ. Cái ấm áp này có phải là tình yêu không? Tình yêu có phải là ấm áp không? Hôm qua, hôm kia thì mình có cảm giác bên trong mình trào lên cảm giác yêu, cảm giác thương, có chút xúc động này kia. Tối nay mình ko thấy những cảm giác yêu thương đó nữa, mình chỉ thấy duy nhất một đối tượng đó là vô cùng ấm áp. Cũng lạ chứ, mỗi ngày mình trải nghiệm một kiểu khác nhau, hihi. Tóm lại buổi thực hành tối nay chỉ có ấm áp đong đầy, ấm xuyên suốt vậy thôi chứ cũng ko có gì nhiều để chia sẻ nữa. Anh Quý hỏi mình thấy trò quán hơi thở này dễ hay khó á hả? Trời ơi, bây giờ thì mình thấy nó dễ òm, hihi.
Đoạn sau mình có hỏi anh Quý về việc dạo này trong lòng mình cứ cảm thấy cuộc sống giống game quá ta, mình đang chơi với cơ thể này giống như chơi búp bê vậy đó. Cho nên tự nhiên mình mới muốn cơ thể này xinh đẹp hơn, ăn mặc thanh lịch tinh tế hơn, mình muốn lên kế hoạch tập thể dục giảm mỡ bụng này kia, gọt dáng cho đẹp v.v… Lúc trước mình thấy làm mấy cái này mệt mỏi, mệt người, mình tuy muốn như mà làm biếng. Còn bây giờ khi mình thấy nó không có mệt người gì hết á, mình đâu có mệt đâu, mình đang chơi với cơ thể này giống như chơi búp bê, một số cảm giác đau, mỏi, mệt, nhức… cũng ko phải là mình, và cũng ko phải là mình bị đau nữa chứ, cơ thể đau thôi, cảm giác đau vậy thôi. Tự nhiên mình thấy trong lòng mình có một số mặc định trước đây như được tháo gỡ, dù sao cũng là 1 con game mà, sao mình ko chơi nó thành phiên bản cô gái vô cùng xinh xắn đáng yêu, mà lại chơi cái phiên bản một con nhỏ ngáo ngơ lúa phèn chi vậy nhỉ? Mình chơi phiên bản phèn lúa này gần 30 năm rồi, thôi bây giờ mình chán, mình muốn chơi qua phiên bản mới, hihi. Cho dù mình chơi kiểu gì, phiên bản gì, mặc đồ cho nó ra sao, vóc dáng nó thế nào… thì cũng chỉ là 1 con búp bê mà mình chơi thôi, chứ nó đâu phải mình đâu. Lắm lúc mình cảm giác toàn bộ cuộc đời này giống như game vậy đó.
Có lúc mình cảm giác mọi thứ là game, có lúc mình lôi bản thân ngược về thực tại. Mình hay khựng khựng lại như thế. Cho nên lúc nãy anh Quý hỏi mình tại sao lại khựng á, mình mới chợt thấy ra vì mình sợ mình NGỘ. hahaha. Có một sự tào lao không hề nhẹ. Trước khi anh Quý hỏi thì mình đâu thấy chỗ này, mình chỉ biết là có lúc mình cảm giác mọi thứ là game, nhìn mọi thứ là game, có lúc mình ngăn cái này lại để nhìn mọi thứ là thật. Đến khi anh Quý hỏi lý do, mình nhìn ngó một hồi mới thấy, ừ ha, mình sợ mình ngộ. Thánh thần đất ơi! Sợ gì mà sợ kiểu này, ủa vậy là mình tưởng mình sắp ngộ rồi luôn á hả? Ôi thôi! Cho nên khi anh Quý nói với mình rằng Ngộ còn xa lắm, đừng có tưởng, đừng có mơ… thì mình cảm giác yên tâm hơn, vậy okie mình thả ra được rồi nhỉ, cứ thả hết ra không chặn cái gì nữa cả, còn lâu lắm mới ngộ mà, còn biết bao xa, hahaa. Mình khỏi cần lo đi, thả hết ở đoạn này ra cũng không ngộ nổi đâu.
Mình nhớ mấy lần trước lúc học tới chỗ nào mà mình hơi bừng sáng ra theo kiểu này á, là y như rằng sau đó thế nào cũng bị đuổi học, hoặc là mình sướng quá sướng chịu ko nổi, phải bị đuổi một thời gian cho mất tiu, hết hẳn cái thấy cái sướng này rồi quay về học lại từ đầu, huhuu. Cho nên trong lòng mình bây giờ có hơi chút dè chừng, bớt thấy giùm cái, thấy kiểu này rồi không xài luôn được, thấy xong sướng quá không kiềm chế được rồi banh chành tào lao nữa. Đợt này mình cảm giác đi từ từ như vầy có vẻ cũng yên tâm hơn, trong lòng mình dần dần cảm nhận mọi thứ là game á, nhưng nó chậm lắm, nhẹ lắm, nó như kiểu len lỏi, nó ko làm cái bụp cho mình sướng banh nóc liền mà nó cứ chạm dần, chạm dần vào mình, giống như thẩm thấu lúc nào ko hay.
Ôi công nhận gỡ được 1 phát cái nút thắt cổ chai thì nước tuôn ra ào ào là có thật, hehee. Giờ mình ngồi quán hơi thở cả ngày tỉnh bơ nè, thấy dễ òm, ko còn vật vã như mấy lần trước nữa, kể cũng lạ.