Hôm nay mình thực hành với kết quả chưa đạt. Mình thấy ra một số vấn đề rồi. Trước buổi thực hành hôm nay, mình có cảm giác trong vô thức mình cắm đầu đi trốn. Suốt những tuần vừa rồi, mình chưa bao giờ bị buồn ngủ kinh khủng tới mức như vầy hết. Nhưng hôm qua khoảng 2h sáng mình đi ngủ, mình cứ hay giật mình trong đêm, rồi đến sáng mỗi khi giật mình thì mình thấy tỉnh táo mà ta, tức là vừa mở mắt ra thì cảm giác mình tỉnh rồi, mình ngồi dậy rửa mặt đi học được rồi á. Nhưng mà không, mình không muốn dậy, thế là lập tức cơn buồn ngủ bên trong mình kéo đến, mình nhắm mắt lại và ngủ thật sâu, nó cứ ngủ hoài ngủ mãi như vậy đến gần 12h trưa, mở mắt ra thì một bên mắt của mình như muốn sưng lên, nó bị cộm và rất đau, chảy nước mắt hoài luôn nữa. Ấy vậy mà ở đâu đó bên trong mình vẫn còn muốn ôm mền đi ngủ tiếp, mình phát hiện ra cái chỗ mình đang trốn vào giấc ngủ như vầy rồi nè. Bởi vì mình sợ rằng khi thức dậy sẽ phải thực hành, mà nếu vô thực hành thì thế nào cũng làm chưa được, mình cũng sẽ bị lòi ra cái này cái kia, cho nên trong vô thức mình muốn ngủ mải miết liên tục để có lý do quá hợp lý cho việc tạm hoãn thực hành. Dạo này mình giỏi hơn hồi xưa rồi, mình tỉnh táo hơn lúc trước nữa, cho nên mình phân biệt rõ buồn ngủ của cơ thể và buồn ngủ của một tinh thần muốn chạy trốn. Nếu là cơ thể thì mình có cảm giác mình làm chủ được nó, tức là mình muốn ngủ thì mới ngủ, chứ không tự dưng khơi khơi mà cơ thể sập nguồn ngủ ngang đâu. Có nhiều đêm mình thức hẳn tới 6-7h sáng mà vẫn tỉnh bơ, tức là cơ thể này vẫn nằm trong sự làm chủ của mình rồi, mình muốn ngủ thì xả ra cho cơ thể đi ngủ, còn muốn thức để làm gì đó thì mình sẽ tiếp tục thức và tỉnh táo để làm. Cho nên… khi cơ thể buồn ngủ vật vã như vầy, mình thấy rõ ràng bên trong mình một cảm giác muốn chạy trốn, không có chỗ nào trốn mà đỡ tội lỗi hơn là đi ngủ, nên mình tạm trốn vào giấc ngủ như vầy, kiểu như có thể ngủ mấy ngày mấy đêm luôn cũng được á, chạy trốn thôi mà.
Chiều nay mình ngồi quán hơi thở, mắt mình đau quá nên có lúc mình nhắm mắt, rồi cũng có lúc mở ra. Và lúc nhắm mắt thì mình cảm nhận rất rõ sự chống đối: Mình không muốn làm cái này, không chịu làm cái này. Mấy lần trước mình chưa thấy sự chống đối này đâu, mình chỉ thấy mình còn muốn suy nghĩ, mình thả hồn vào suy nghĩ, tưởng tượng, có lúc nghĩ có lúc không, mình cảm thấy thoải mái, dễ chịu v.v… Nhưng đến hôm nay khi mình muốn tập trung vào quán hơi thở và cắt bỏ suy nghĩ, mình muốn nhập sâu vào cái chỗ chơi với hơi thở và hoàn toàn không suy nghĩ nữa, vậy nên mình mới phát hiện ra sự chống đối mãnh liệt như vầy. Rồi mình lại thấy ra một chỗ, đó là: Mình không muốn học. Bởi vì mình không muốn nên mình không chịu quán hơi thở, mình không chịu làm, mình hơi có sự kháng cự. Trời đất ơi! Cái thấy này khiến mình hơi sợ, nhưng rồi mình quyết định chấp nhận nó và nhìn vào nó, chứ mình không bỏ trốn hay chôn vùi nó như mấy lần trước nữa.