Hôm qua sau cuộc trao đổi khá dài với anh Quý, mình cảm thấy có rất nhiều thứ muốn viết ra nhưng cũng chưa biết bắt đầu từ đâu. Anh Quý kêu mình review lại tất cả các bài thực hành từ trước đến giờ mình đã làm, lúc đầu tại sao làm chưa được, khi làm được thì như thế nào, viết càng chi tiết càng tốt.
Đầu tiên phải kể đến đó là bài tập lau bình, bởi vì trước đó mình xếp quần áo được 1 lần qua rồi nên anh Quý cho mình vô lau bình luôn.
1. Lau bình
Mình khởi đầu vẫn từ cái chỗ rất ghét các bài thực hành này, nhưng rồi mình xác định nếu muốn học tiếp, thì bước đầu tiên mình cần qua được bài tập lau bình này. Thế là mình chuyển đổi tâm thế, tự nhiên mình không ghét nó nữa. Mình chỉ có bụp 1 phát gỡ hẳn cái chỗ ghét nó khi mình không muốn ghét nữa, mà không cần có lý do gì thêm. À thật ra cũng có 1 lý do chứ, đó là mình muốn chinh phục nó, vượt qua nó, vậy thôi. Mình thấy rằng mình không thể nào chinh phục 1 thứ mà mình ghét, bởi vì cảm giác ghét khiến mình thấy như có một lực đẩy gì đó rất mạnh, cứ hễ mình ghét cái gì là mình tìm cách né xa cái đó, đẩy ra đẩy ra. Cho nên khi mình muốn vượt qua nó thì hiển nhiên mình thấy mình không cần ghét nó nữa, và theo đúng logic nội tâm là thấy cái gì không cần thiết thì mình bỏ, không làm, cho nên mình bỏ cái sự ghét xuống thôi, mình thấy bài tập lau bình cũng bình thường rồi á. Tiếp theo đó là mình lựa chọn thích nó, vì mình cũng tự biết rõ bản thân, cái gì mình thích thì mình mới xáp lại gần, nó mới có lực hút. Mình muốn chơi trò lau bình nhiều hơn thì mình cần xáp lại nó nhiều hơn mới chơi được chứ, cả ngày lẫn đêm. Mình nhớ anh Quý có nói là không phải vượt qua bài tập 1-2 lần rồi thôi, mà vượt qua có nghĩa là cho dù kêu làm đi làm lại bao nhiêu lần thì vẫn làm được chứ không phải là hên xui tùy bữa. Cho nên lúc đó mình xác định rằng: mình cần yêu thích trò lau bình này thì mình mới có thể vượt qua nó liên tục, mọi lúc, bất cứ khi nào mà anh Quý yêu cầu. Từ chỗ này mình thấy mình không thể lừa dối bản thân, lươn lẹo xạo xạo với chính mình được nữa, tức là mình không thể mâu thuẫn giữa cảm giác thật sự với tầng ý chí ở bên ngoài. Lúc trước mình có thể xạo mà, mình xạo với mình thôi, mình ko thích nhưng vẫn có thể lừa rằng mình thích nó, cố gắng thích, ráng mà thích, để rồi ráng làm thì vẫn được. Nhưng bây giờ mình thấy cách này không xài được nữa, vì kiểu xạo này không giúp mình vượt qua được trò lau bình nhiều lần, mình cần phải thay đổi thật sự, trong lòng mình cần thật sự thông suốt và yêu thích nó thật thì mình mới làm được. Khi mình bỏ qua cách thức lươn lẹo với bản thân thì mình mới tìm cách yêu thích nó, và cách thì cũng dễ òm, mình cảm giác như kiểu bên trong mình có một sự mở lòng gì đó ra với nó, đón nhận nó, rồi mình yêu thích nó thôi, chứ cũng không có cách làm gì cao siêu phức tạp hơn. Mình thích trò lau bình, mình muốn lau bình rồi mình bắt tay vào lau nó.
Thời điểm đầu tiên khi chưa lau bình được, trong lòng mình có một niềm tin và nỗi sợ rằng: Mình không thể làm được đâu. Mình sợ lắm chứ, nghĩ sao mà một đứa loi nhoi lóc chóc như mình có thể ngồi lau cái bình liên tục suốt 2 tiếng đồng hồ, trong khi việc này quá khó, bao nhiêu người từng nói là nó khó, thậm chí anh Quý cũng từng nói là các sư thầy mà kêu ngồi lau bình có khi còn không lau được nữa là, hoặc có làm được thì cũng chỉ ép mình thôi. Cho nên mình tự thấy việc lau bình này cực kỳ khó khăn ghê gớm lắm, người tu lâu ngồi thiền nhiều mà đôi khi còn ko làm nổi, thì mình làm ko nổi là hiển nhiên thôi. Nhưng rồi mình không thể dừng lại ở chỗ mình làm không nổi, mình có một cảm giác mình bắt buộc phải làm, nếu không làm thì mình phải dừng lại. Mình không muốn bị dừng lại như thế, cho dù nó khó thì khó, mình cũng buộc bản thân phải làm cho bằng được, chứ mình không cắm đầu bỏ chạy nữa.
Mình tháo gỡ niềm tin rằng mình không thể làm được, mình bỏ nó, bỏ hẳn. Lúc đó mình xác định mình muốn làm được và mình cần tìm cách làm cho bằng được, chứ mình không muốn duy trì niềm tin hay nỗi sợ rằng mình không làm được nữa. Thời điểm mình lau bình được lần đầu tiên, mình đã tháo gỡ được 3 vấn đề:
- Một là mình không thể làm được → mình có thể làm được, mình tìm cách làm thôi
- Hai là mình không muốn làm trong sự hành xác, mệt mỏi, buồn ngủ, đau nhức về thân → mình sẽ tìm cách làm nó mà không bị những cái này
- Ba là mình không làm theo cách của người khác nữa, vì mình đã thử rất nhiều cách nhưng không được → mình sẽ chơi trò lau bình theo kiểu của riêng mình
Thế là mình nhào vô rồi chơi thôi, và lần đầu tiên sau khi mình tháo gỡ 3 vấn đề này xong, mình chơi được liền chứ không cần luyện tập gì nữa, mình chơi được xuyên suốt 2 tiếng trong sự ngỡ ngàng của bản thân luôn mà. Tuy nhiên, mình vẫn lau bình theo cách của mình nha, tức là mình chơi nó rất nhiều kiểu, xoay tới xoay lui, lau xuôi lau ngược, mình biến nó thành một trò chơi của riêng mình, có lúc mình còn cầm cái khăn tuột lên tuột xuống cái bình nữa, nói chung là vui lắm, ừ thì chơi theo kiểu của mình cho nên mình thấy vui thôi. Mình thấy vấn đề của mình ở chỗ này là do nỗi sợ ban đầu chi phối: Sợ mình không làm được.
2. Xếp quần áo
Tiếp theo sau trò lau bình là đến xếp quần áo, trò này thì đơn giản hơn, mình vẫn xếp theo kiểu của mình được, mình xếp mỗi ngày mỗi đẹp hơn, vuông vức hơn, mình không còn phân biệt cái áo cái quần nào là dễ hay khó nữa, cứ đụng tay vô cái nào thì lấy cái đó ra xếp, mọi cái đều y chang như nhau. Mình không còn cảm thấy bất kỳ cái áo đầm nào là khó khăn nữa luôn á, mình chỉ nhìn thấy ờ tụi nó là như thế, làm cách nào để xếp nó thật vuông thật đẹp ta, nếu mình xếp vô rồi mà thấy chưa đẹp hoàn hảo thì mình sẵn sàng mở ra xếp lại nhiều lần cho đến lúc nào mình thấy cực kỳ hài lòng mới thôi. Ở trò này thì mình thấy suy nghĩ cũng còn nhưng khá ít. Nhớ lại hồi xưa mình cũng có một chút nỗi sợ với trò xếp quần áo, nhưng không phải là sợ không xếp được, mà sợ mình chán, sợ không đạt yêu cầu. Tuy nhiên khi từ lau bình mà lùi về xếp quần áo thì mình thấy cũng khá đơn giản, lúc đó mình đã vô tình nhận ra được một số cái khá hay liên quan đến công việc. Ví dụ như khi mình say mê làm việc thì mình sẽ ko mệt nè, ko cảm thấy mỏi lưng, mình ko cảm thấy nó khó nữa, mình chỉ đơn giản nhìn nó như thế và tìm cách làm như thế nào để hiệu quả nhất (xếp đẹp nhất) thôi. Mình ko còn phân biệt cái này với cái khác, không còn thích cái này chê cái kia, không còn khó chịu với những cái hơi nhăn nheo, mình làm nó trong tâm thế chơi thì vừa vui thích lại vừa cực kỳ đẹp đẽ, giống như hoàn thành các tác phẩm nghệ thuật vậy.
3. Bưng nước
Tiếp theo là trò bưng nước, hời ơi cái này mới căng nè. Lúc đầu mình bưng nước ở nhà, mình châm nước cũng đầy theo cách của mình, rồi bưng theo kiểu của mình, bưng đi vòng vòng nhà, đi ra ngoài sân, lần đầu tiên thì đổ nhưng qua những lần tiếp theo thì hết đổ rồi, mình thấy cũng dễ á, vì mình biết mực nước mà mình tự châm thì nó đầy thôi chứ chưa phải là quá căng, và lúc đó trong lòng mình như có một sự tĩnh lặng hơn trước kia khá nhiều á, vì mình tĩnh hơn nên mới bưng nước được 2h đó thôi, chứ mình mà loi nhoi lóc chóc như trước thì đố mà bưng nổi chứ đừng nói là giữ được 2 tiếng. Thời điểm đó trong lòng mình dần có một số cảm giác nhẹ nhàng hơn, yên tĩnh hơn, mình thấy hình như mình hơi trầm lắng hơn chút xíu so với bình thường. Đến khi anh Quý kêu mình lên công ty bưng nước, mình cũng thấy okie, không sao, bưng nước cũng dễ òm, hì hì. Ngày đầu tiên mình bưng chén nước mình tự châm và hiển nhiên là không đổ rồi, khỏe ru ấy mà, mình qua báo cáo với anh Quý theo một cách rất tự tin luôn á. Tuy nhiên, đến ngày thứ 2 thì vấn đề mới xảy ra, đó là khi anh Quý nói rằng Thầy Thủ sẽ châm nước cho mình. Thời điểm đó mình như suy sụp, sợ hãi. Trời ơi là trời, mình cảm thấy kinh khủng và quá mức khó chịu. Lúc đó mình vẫn có nỗi sợ: Mình không thể nào làm được. Mình không có bất cứ cách gì để phân tích, giải thích, làm cho nỗi sợ này lung lay, thề luôn. Mình chỉ còn 1 con đường để đi lúc đó là ngậm đắng nuốt cay, sáng vô đối diện với nó. Trời đất ơi, cái cảm giác nhìn Thầy Thủ đổ hết 1 lọ nước thần kỳ vào chén nước của mình, rồi dùng ống nhỏ giọt châm thêm từng ống, từng ống, mình thấy chén nước đầy dữ lắm rồi mà tay Thầy Thủ không có dấu hiệu dừng lại. Má ơi ổng đổ tới đâu lòng mình tan nát tới đó, chân đứng không vững, muốn quỳ sụp xuống lạy cái chén nước luôn chứ bưng kiểu gì cha mẹ ơi.
Nhưng rồi mình cảm giác bị ép phải đối diện với nó. Mình không hề muốn bưng cái chén nước hình mái vòm đó, nhưng mình bắt buộc phải bưng bởi vì nếu không bưng thì tức là mình bỏ học, mình đâu có muốn vậy. Lúc thầy Thủ châm nước xong, lòng mình tan nát từng mảnh. Nhưng rồi cuối cùng mình cũng đã ra 1 quyết định: “Okie, mình sẽ bưng”.
Lúc mình bắt đầu bưng nước, mình đã vô cùng tập trung để không đổ, vì rõ ràng thà là từ chối không làm, chứ còn đã nhận làm mà còn đổ nữa thì… ôi thôi biết để đâu cho hết cái sự quê này. Trong lúc bưng nước đi lại được mấy vòng, tự nhiên cái niềm tin và nỗi sợ mình không thể làm được nó như tan dần tan dần ra. Ủa mình bưng được rồi nè, mình đi lại được nè, mình vẫn ổn á, mình biết cách làm cho chén nước không đổ và không bị mỏi tay, run tay. Mình chỉ bị đổ 2 lần trong lúc bưng là do rõ ràng mình động tâm hơi mạnh, mình vui hơi quá lố, mình múa hơi quá tay, còn lần thứ 3 là lúc điện thoại reo chuẩn bị đặt chén nước xuống bàn thì mình ham hố về đích quá nên mới đổ. Sau lần đầu tiên bưng chén nước của Thầy Thủ, trong lòng mình như có một cái gì đó thay đổi: Ủa chén nước của Thầy Thủ cũng không khó lắm, mình chỉ bị lỗi mấy chỗ vậy thôi, từng lần bị đổ nước mình biết là lỗi gì luôn mà, mình chỉ cần khắc phục các lỗi đó là được rồi á. Với lại anh Quý cũng nói với mình rằng: Em bưng nước phần lớn thời gian không đổ tức là em làm được chứ không phải là không làm được, chỉ có vài lần bị đổ thì em xem lại tại sao thôi. Ừ ha, vậy là mình bưng được hơn 1 tiếng đồng hồ, rồi nó đổ. Ừ ha, vậy là mình làm được thiệt hả, ngon lành vậy, mình có thể bưng một chén nước đầy căng hình mái vòm và đi lại được ư?! Lúc đó mình cảm giác khác lắm, niềm tin ban đầu của mình bị bung ra luôn rồi, sau khi mình bưng nước thêm lần 2 và 3 vào buổi chiều và tối hôm đó, chiều thì đổ 2 lần ít hơn hồi sáng, đến tối là không đổ luôn. Trời đất ơi, chỉ trong vòng 1 ngày thôi mà mình có sự thay đổi quá nhanh chóng và hết hồn, sáng sớm muốn quỳ lạy nó vì vô cùng kinh sợ, đến tối thì cười hí hí và bắt đầu xạo xạo theo kiểu: Ôi trò bưng nước cũng dễ á mà. Tuy nhiên, thời điểm này mình vẫn bưng nước bằng 1 tay, mình đi nhiều vòng to hơn, đi từ trước ra sau, từ phòng họp qua phòng làm việc rồi vô bếp, mình đi nhiều vòng lớn cho đỡ chán á mà, chứ đi vòng nhỏ nhỏ thì sợ là mình chán, mục tiêu lúc đó chỉ là bưng nước ko bị đổ thôi chứ đâu có bắt phải không chán, không buồn ngủ hay không được suy nghĩ gì đâu, cho nên mình tha hồ làm mấy cái khác trong lúc bưng nước, miễn không đổ là được. Mặc dù mình bưng được rồi nha, nhưng mình vẫn không thích chén nước của Thầy Thủ châm cho lắm, má ơi nó vẫn cực chứ hả, phải căng con mắt ra dòm, động một chút là dễ đổ, cho nên mình thấy nó bình thường thôi, cũng còn hơi ngán một chút.
Tiếp theo anh Quý kêu mình bưng nước và ngồi, lúc đầu khi anh Quý nói bài tập tiếp theo là bưng nước ngồi, trong lòng mình nổi lên một sự chống đối ngay lập tức: Trời đất ơi, sao mà mình làm được, nó chán muốn chết, mình đi vòng nhỏ trong phòng họp thôi mà đã chán rồi, phải lượn qua các phòng bên đây cho đỡ chán, nghĩ sao mà bắt ngồi 1 chỗ, hời ơi thấy ghê quá hà. Nhưng mà chống trong lòng thôi chứ còn ngoài mặt thì mình vẫn cười gượng gạo, cười méo mó. Mình để ý cứ mỗi lần anh Quý sắp đưa bài tập gì ra cho mình là lập tức bên trong mình như kiểu: chống trước tính sau. Tại vì mình luôn có một nỗi sợ rằng mình không làm được, nó khó dữ lắm, cực lắm, nó là những thứ ghê gớm mà đời này có mấy ai làm được đâu. Cho nên mình sợ chứ, nỗi sợ mình không làm được chi phối mình mọi lúc luôn, chỉ khi nào mình tự chứng minh bằng thực tế là: À, mình làm được nha, mình qua rồi nha, nó cũng bình thường nếu ko muốn nói là dễ òm nha. Thì khi này mình mới buông bỏ nỗi sợ không làm được, thay bằng một điều mình đã chứng kiến là mình làm được.
Quay lại bài tập bưng nước ngồi, ban đầu mình sợ trước nhưng đến khi vô thì mình cũng tìm cách làm cho đỡ sợ, mình bưng theo kiểu của mình, cách của mình, bưng sao cho không đổ và đỡ chán là được. Hình như mình bưng được 1 ngày không đổ - tức nhiên rồi, bưng ngồi thì dễ òm á mà, có di chuyển rung lắc gì đâu mà sợ đổ - thì mình phát hiện ra mình buồn ngủ. Chèn ơi, bưng nước mà vẫn buồn ngủ được luôn á, thế là mình tìm cách làm sao cho hết buồn ngủ. Cuối cùng mình nghĩ ra 1 cách là nhờ Thầy Thủ châm nước, hihii. Đó là lần đầu tiên mình thật lòng cảm thấy yêu thích chén nước của Thầy Thủ nha, mình nhờ Thầy Thủ châm giùm trong sự tự nguyện và rất hào hứng luôn á, mình hy vọng chén nước hình mái vòm của Thầy Thủ sẽ giúp mình không buồn ngủ nữa, chứ chén nước mình tự châm thì buồn ngủ quá rồi. Lúc đó bưng chén nước của Thầy Thủ xong, trong lòng mình thấy vui ghê. Má ơi thì ra chén nước đầy căng như vầy cũng có lúc phát huy tác dụng thật sự, bưng nó thì đã lắm, vì nó căng nên mình cần tập trung để quan sát thật kỹ, và như vậy thì đố cơn buồn ngủ nào mà kéo đến được, mình khỏe ru luôn. Đến lúc này mình mới tháo gỡ được nỗi sợ bưng nước với chén nước hình mái vòm của Thầy Thủ, mình thấy okie nha, bưng được, ổn, không sao, chơi vui, thì ra bưng chén nước căng như vậy còn vui hơn là chén nước hơi hơi căng của mình nữa chứ, hí hí. Lúc bưng nước ngồi mình có một số vấn đề nho nhỏ nổi lên, mình thấy nó là các niềm tin giới hạn mà bữa giờ mình bận quá cũng chưa ghi lại được. Đầu tiên là một trải nghiệm bị phạt, giống như mình ở dưới địa ngục và bị bưng chén máu hay sao đó, tự nhiên lúc vô bưng nước một hồi thì cảm giác này hiện lên mạnh ghê, mình thấy không thoải mái, mình ko thích cái trò bưng nước ngồi này, mình cảm giác như có cái gì đó sống lại ở bên trong. Rồi mình vào zoom trình bày với anh Quý và được anh Quý hướng dẫn tháo gỡ, anh Quý hỏi mình thế nào là bị phạt, đưa ra các tình huống phân tích này nọ kia kia một hồi mình cũng không biết như thế nào gọi là bị phạt luôn. Mình chỉ thấy à nếu như trong lòng mình không cảm thấy khó chịu, không thấy mình đang bị hành hạ, thì mình đâu có bị phạt nữa. Hóa ra cảm giác mình bị phạt tức là trong lòng mình đang thấy mình như vầy là bị hành hạ nè. Mình tháo gỡ chỗ này, mình không bám vào những cảm giác cũ đang hiện lên nữa. À chỗ này mình có một sự thay đổi so với trước đây, nếu là lúc trước mà mình có chút cảm nhận gì đó trong quá khứ, mình hay ôm ấp nó lắm, mình ôm nó theo kiểu mình buồn như vậy là đúng rồi, mình ko thích cái này, ko làm được cái kia là hợp lý mà, vì trong vô thức của mình bị vấn đề abcd cho nên hiển nhiên là mình ko làm được. Thậm chí nhiều lúc mình hay chìm vào nó luôn, kiểu như mình khoái bi thương lắm hay sao á, cứ hễ mỗi lần có cảnh gì đó bi thương nổi lên là mình cứ muốn chìm vào trong đó để thổn thức cho đã, xong mệt mỏi các kiểu. Còn lần này đột nhiên mình có một sự thay đổi, mình cảm nhận rằng những trải nghiệm cũ (nếu là có thật và từng có), những cảm giác bên trong nổi lên thì mình quan sát và biết nó ngay lúc đó như vậy thôi, rồi mình tháo gỡ nó luôn cho khỏe, chứ mắc gì mình cứ sống lại những cảnh đó hoài làm chi vậy trời? Có bao giờ nó lên được cảnh vui vẻ hạnh phúc gì đâu, mỗi lần lên cảnh cũ thì chỉ toàn là khóc lóc đau lòng. Bà mịa nó chứ, sao cảnh vui lại không hiện lên mà chỉ toàn hiện cảnh buồn thôi vậy nè? Nếu mình cứ trầm ê trong những cảnh buồn như vầy hoài thì biết bao giờ mình mới xong được hết các bài tập, mà thật ra việc mình trầm ê trong nó thêm vài ngày cũng chẳng có ý nghĩa hay ích lợi gì.
Mình cảm giác như kiểu gỡ được cái gì thì gỡ, khi nào chưa gỡ được thì mới tạm để đó, chứ mình không nuôi dưỡng nó thêm như trước đây. Cho nên cái vụ bị phạt này thì khi anh Quý nói xong, mình thấy ờ vô lý, bỏ luôn, từ đó về sau mình bưng chén nước không còn cảm giác thấy nó là chén máu chút nào nữa cả. Vấn đề tiếp theo sau đó mình thấy là cảm giác mình giống như người hầu á, lại một cái cảm giác dâng trà rót nước, chờ đợi chầu chực gì đó bên trong mình trỗi dậy, mình thấy không thoải mái cho lắm, mình không vui với việc này. Tự nhiên cái cảnh mình làm người hầu nổi lên, hơ hơ, nó cũng là một sợi dây trói khiến cho mình cảm thấy không thích trò bưng nước ngồi này nữa. Rồi anh Quý kêu mình xem lại hết các lý do vì sao mà mình không thích bưng nước ngồi á, mình liệt kê ra được sau đó mình tháo gỡ từng cái. Mấy cái kia thì đơn giản hơn rồi, nhìn là ra, còn cái cảm giác mình ko thích làm nô lệ, làm người hầu bưng nước chầu chực á, thì nó hơi lâu chút, mình cứ ngồi coi đi coi lại chỗ đó. Rồi mình chợt thấy rằng cảm giác này nếu có đi chăng nữa, thì nó cũng là một quá khứ rất xa xôi gì đó, mình giữ nó cả 1-2 ngày nay rồi, có gì hay ho để giữ nữa đâu. Nếu mình từng làm người hầu hay nô lệ thì sao, nó cũng qua rồi mà, hiện tại mình bưng nước là vì bài tập, chứ đâu phải bưng nước để làm nô lệ nữa. Hành động bưng nước này đâu có vấn đề gì, còn việc mình từng làm nó trong bối cảnh nào, lúc đó vị thế của mình ra sao, thì nó cũng đâu có liên quan gì đến hoạt động bưng nước đâu. Tự nhiên mình thấy mình có một sự gán ghép cho hoạt động bưng chén nước rằng cứ hễ mình bưng 2 tay mà cao lên như vậy là mình giống nô tì, cho nên bên trong mình mới sinh ra một lực phản kháng nhè nhẹ, không chịu, không thích. Mình lại tiếp tục bỏ cái này xuống, cũng giống như vụ hình phạt thôi, quá khứ (nếu có) thì cũng đã qua, nó hiện lên lại hay gợn lại thì mình biết là như vậy, nhưng không có nghĩa là mình bám chấp vào nó và đứng lại ở đây luôn, không chịu đi tiếp nữa. Hoạt động bưng nước là bình thường mà, ngay thời điểm hiện tại này nó là bình thường, một bài tập, chứ nó không phải là những thứ nô lệ hay nô tì gì của trước đây. Có gì mà mình không thoải mái hay không thích nó nữa chứ?! Sau khi mình ngồi bưng những chén nước hình mái vòm rất okie rồi á, mình nói với anh Quý là mình đã bưng 2 tay và mình thấy khá thoải mái, mình ko bị mỏi nữa, mình giữ nó yên một chỗ, mình ko giơ tay lên múa, mình thấy mình ngồi yên được rồi. Lúc này anh Quý đề xuất cho mình thử bưng nước bằng 2 tay và đi lại xem sao, không múa nữa.
Khi nhận đề bài này trong lòng mình thấy vui, mình hoàn toàn không còn sự phản kháng như những cái ở trên nữa, mình cảm giác lúc này mình có niềm tin nhiều hơn ở anh Quý, rằng anh Quý không cố tình ép mình làm những thứ quá khó khăn hay vượt ngoài tầm với, đưa cho mình những bài tập khó nữa. Cho nên buổi tối hôm đó khi anh Quý nói với mình rằng sáng hôm sau em bưng nước đi lại bằng 2 tay thử xem nhé, mình đã Dạ với một tâm thế rất thoải mái, sẵn sàng chấp nhận yêu cầu này của anh Quý, mình thấy nó như một cái gì đó thật sự giúp mình, để mình rà lại thử xem mình còn có vấn đề ở chỗ nào mà lúc bưng nước ngồi vẫn thi thoảng còn chán. Anh Quý kêu mình bưng nước đi lại thử xem vấn đề có lộ ra không, mình thấy hợp lý mà, anh tốt bụng ghê, hihi,
Sáng hôm sau mình thoải mái bưng nước bằng 2 tay và đi lại thật chậm, lần đầu tiên mình cảm thấy nó cũng ổn ghê ta, được lắm á, tức là lúc đó mình thấy mình thả lỏng được trong trạng thái này, 2 tay của mình ko còn bị run giống như lần đầu tiên mới bưng nữa. Lát sau mình cảm nhận lưng hơi cứng, cổ hơi đơ, cánh tay cũng vậy, nhưng hơi lạ là mình ko thấy khó chịu với trạng thái này của cơ thể, mình vẫn thấy ổn, bình thường, mình muốn bưng nước thôi và bưng nước cũng đang vui, mình cảm giác nhẹ nhàng tĩnh lặng, tự nhiên lúc đó mình hơi thắc mắc: Ủa, mình có thể bưng nước giống như mọi người được luôn hả ta ơi, lạ quá ha, mình lạ ghê, mình làm được cái việc mà trước đây mình còn không tin, không dám tưởng rằng mình làm được luôn nữa. Lúc bưng nước đi lại bằng 2 tay như vậy, mình cảm giác không hề có bất cứ gồng ép gì, nó nhẹ nhàng lắm, nhẹ tới độ một số cảm giác cứng đơ của cơ thể cũng ko ảnh hưởng gì đến mình luôn, và mình đi vòng vòng trong cái phòng họp nhỏ xíu như vậy vẫn rất ổn, ko có nhu cầu đi ra phòng khác luôn á, không hề thấy chán. Bữa đó hình như cũng ko rà thấy được vấn đề gì thêm, đến chiều thì mình quay clip cho anh Duy bưng nước 3 tiếng, buổi tối hình như là quán hơi thở thì phải, đại khái chắc vậy.