Mình đang băn khoăn không biết là nên viết cảm nhận trước, làm bài tập sau hay là ngược lại. Cuối cùng mình chọn viết cảm nhận trước để sắp xếp lại một đống hỗn độn bên trong mình, mình nghĩ sau đó mình sẽ làm bài tập dễ dàng hơn.
Nếu buổi 1 như giúp mình lên 1 tầm cao mới, nhìn mọi thứ sáng rõ hơn, thì buổi 2 mình được khám phá sâu và rộng hơn về chứng kiến để biết cách hơn trong cuộc sống của mình. Mình nhớ sau buổi học nào mình cũng cảm thấy rất sung sướng, đã, người cứ lâng lâng…. Mình cảm thấy chắc mình được ông bà gia tiên bảo vệ, dẫn đường chỉ lối nên mới gặp đúng khóa học phù hợp và đúng thời điểm đến như vậy. Lúc này mình cũng đặt câu hỏi, vậy mình có chứng kiến ông bà bảo vệ và mở đường chỉ lối cho mình không? Mình thấy là không, mình không thể thấy được, nhưng mình cảm thấy rõ ràng lắm, à mình chứng kiến mình có một niềm tin là mình có sự bảo vệ, dẫn đường chỉ lối của ông bà gia tiên. Tiếp theo mình chứng kiến mình có nhận thức: Đây là niềm tin có lợi cho mình, giúp mình cảm thấy vững vàng và ấm áp hơn nên mình vẫn sẽ giữ niềm tin này ^^…
Trong buổi học mình thấy nhiều điều hay lắm nhưng với trí nhớ hạn hẹp, mình chỉ còn lưu lại được vài điều. Tuy nhiên với mình có lẽ như vậy đã là quá đủ trong thời điểm này, bởi quan trọng là mình sống như thế nào, chứ nhớ cho nhiều vào mà vẫn sống vậy, không thay đổi thì cũng không được gì…. Hơ hơ… tại sao mình lại có nhận được này ta, nếu nhớ nhiều thì cũng hơn là nhớ ít mà, nhưng mình đã nhớ ít rồi thì xem đó là cơ hội để mình khám phá thêm vậy, cũng nhớ được mấy điểm mấu chốt mà… Mình đang thấy là mình viết cảm nhận sau buổi học hơi xa nên mình không nhớ nhiều để viết và cũng chưa biết bắt đầu từ đâu.
Để nhanh gọn lẹ mình sẽ viết luôn về thực tế của mình trong những ngày sau khóa học. Có những lúc mình sống trong chứng kiến, thấy mọi thứ sáng trong, đơn giản, đưa mình đến một cảm giác tự tại, nhẹ nhàng nhưng những khoảng thời gian này không nhiều. Phần lớn thời gian mình vẫn sống theo thói quen, luôn tìm mọi cách, mọi lý do để đau khổ, như là nghiền đau khổ vậy á, và mình luôn phải nhìn lại bản thân mình để đưa mình thoát ra.
Ví dụ như lúc mình dạy đàn cho học trò, học trò nói: “Cô đàn cho con nghe”, ờ thì mình là cô giáo, học sinh nói mình đàn thì mình đàn, mình vui vẻ đàn cho học sinh nghe nhưng bên trong mình thì rất nhanh đã lóe lên 1 suy nghĩ là: Học sinh nói mình đàn để đánh giá mình đàn hay hay dở, rồi sau đó khi có thời gian mình lại tiếp tục suy nghĩ, nếu mình đàn hay thì không sao, còn nếu mình đàn chưa hay học sinh sẽ nói lại với phụ huynh là mình đàn không hay, bài đó khó, làm sao mình địch lại với những người chuyên nghiệp từ nhạc viện ra…. Cứ thế, đến khi ra về mình vẫn cứ suy nghĩ vẩn vơ như vậy, còn xem những suy nghĩ này của mình là đúng, là hiển nhiên…. Rồi mình đặt câu hỏi, mình có chứng kiến học sinh của mình suy nghĩ vậy và sẽ làm vậy không? Mình không chứng kiến. Mình chứng kiến điều gì từ học sinh? Mình chứng kiến học sinh nói mình đàn, rồi học sinh tập đàn, mình ra về thì học sinh chào mình, biểu hiện bên ngoài của học sinh vẫn bình thường như mọi ngày, không có dấu hiệu gì của việc không tôn trọng cô hết…. Mình nhìn lại thì không thấy có vấn đề gì hết, vấn đề là từ mình, mình đã tự vẽ ra cho mình, là do mình không sống trong chứng kiến, không tôn trọng điều mình chứng kiến, mình chỉ chứng kiến 1 câu nói của học sinh: “Cô đàn cho con nghe” mà mình tự suy diễn lung tung, nếu tôn trọng điều mình chứng kiến thì nghe: “Cô đàn cho con nghe” chỉ đơn giản là “Cô đàn cho con nghe” thôi.
Và có 1 hôm mình nói chuyện với mẹ mình, mẹ nói mình ngu ngốc và người khác lợi dụng sự ngu ngốc của mình…. Mình lắng nghe và vẫn vui vẻ trả lời lại mẹ, mình thấy lúc này mình sống trong chứng kiến vì rất lắng nghe mẹ và nhẹ nhàng trả lời lại mẹ, mình không bị tác động bởi câu nói của mẹ, không cảm thấy là mình đang bị mẹ la hay mẹ đang chê mình…. Nhưng sau đó mình đã không tha cho mình, mình đã tự hỏi tại sao mẹ mình la mình như vậy, chửi mình như vậy, chê mình như vậy mà mình lại không buồn ta? Hay là mình đã lên level rồi, không phải như vậy, mình phải buồn, phải đau khổ mới đúng chứ, vậy là mình nhanh chóng chìm vào đau khổ, bế tắc, rồi mình nhắn tin cho Thảo Koro than thở về vấn đề của mình, Thảo nói nếu mình học nghiêm túc và sống trong chứng kiến thì mình sẽ biết cách giải quyết những vấn đề gặp phải trong cuộc sống. Nghe vậy mình đã tự đặt câu hỏi, lúc này mình đang chứng kiến điều gì? Mình đang chứng kiến thấy mình buồn, lo lắng, đau khổ, mình tự hỏi, những cảm xúc này từ đâu ra? Thì thấy câu trả lời: Mẹ đang thấy mình ngu ngốc, mẹ đang rất lo cho mình, vậy tại sao mình lại không đau khổ được. Mình có chứng kiến mẹ thấy mình ngu ngốc không? Và mình có chứng kiến thấy mẹ đang rất lo cho mình không ? Mình không chứng kiến…. Đó vậy là vấn đề được giải quyết, mình phơi phới trở lại và cũng có kinh nghiệm hơn trong việc dùng tấm gương “chứng kiến” soi chiếu lại mình. Cách của mình là liên tục nhìn lại mình, nhất là lúc cảm thấy mình không ổn.
Có một buổi chiều tự nhiên mình cảm thấy hờn dỗi với cả thế giới, mình chán đời đến không còn sức lực gì luôn, mình thấy tất cả mọi thứ đều không như ý của mình. Mình biết mình có vấn đề rồi đây, mình nằm xuống xích đu vừa để nghỉ mệt vừa để nhìn lại mình, lúc này mình chứng kiến cảm giác chán nản bên trong mình, chán và mệt mỏi đến nỗi không muốn sống nữa luôn. Mình tự đặt câu hỏi, mình có đang tôn trọng thực tế không? Và thấy hiện lên câu trả lời: Tất nhiên là không tôn trọng rồi, tôn trọng thì đâu có như vầy. Tại sao lại không tôn trọng? Thấy nhiều việc phải làm, mệt quá nên không muốn tôn trọng. Nhiều việc phải làm là những việc gì? Như việc lau nhà nè, nhà đã dơ rồi mà chưa lau, rồi còn việc abc nữa. Việc nào quan trọng, cấp bách, cần ưu tiên làm trước? Là việc lau nhà, không quan trọng lắm nhưng dơ rồi thì cần làm. Nhưng mình không muốn lau nhà đúng không, nếu mình thấy mệt chưa muốn lau thì mình có thể nằm nghỉ một chút tầm 30p rồi lau nhà cũng được mà, đâu có sao. Ừ ha, đúng rồi, mình sẽ nghỉ tầm 30p rồi lau, còn một số việc khác thì ngày mai làm cũng được mà. Vậy vấn đề chỉ là mình lười, chưa muốn lau nhà thôi nhưng mình lăn ra ăn vạ và hờn dỗi cả thế giới. Khi nhận ra, bên trong mình cũng nhẹ nhàng, có năng lượng trở lại và sau 1 lúc chơi điện thoại mình cũng dậy đi lau nhà trong vui vẻ.
Vào trưa và chiều + tối nay thì mình chứng kiến có một sự đông đặc ở vùng ngực của mình và đến giờ ăn mình chứng kiến cảm giác đói, rỗng bên trong dạ dày nhưng cũng chứng kiến cảm giác dạ dày đầy hơi, không muốn ăn, chứng kiến cả cơn mệt, rất mệt bên trong mình. Có những khoảng thời gian mình làm việc hay nói chuyện với một người khác thì mình tập trung vào công việc, cuộc nói chuyện nên những chứng kiến mình kể trên giảm xuống, hoặc là mình không chú ý đến, nhưng khi một mình mình thì vẫn chứng kiến cảm giác tức tức, đông đặc ở phần ngực và mệt mỏi. Qua 11h đêm mình mới lên giường đi ngủ nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được, mình thấy những suy nghĩ diễn ra trong đầu mình thì ổn, nhưng sao phần ngực lại có cảm giác đông đặc, nghẹn nghẹn, tức tức và không ngủ được? Mình cần nhìn lại, ngầm sâu bên trong mình là gì? Và mình thấy hiện lên sự chê trách bản thân mình, lần này sự chê trách tinh vi hơn, đã không còn hiện diện trên suy nghĩ để mình nhanh chóng tóm cổ mà lại ngầm bên trong mình, khi mình lôi nó ra, vùng ngực của mình như thoát được 1 cục đá tảng, nhẹ hẳn đi nên mình biết từ cái thằng chê trách bản thân, nó chê mình sao lại làm sai, tệ, nếu mất việc thì sao, mình là đồ vô dụng, không biết kiếm tiền, không làm ra được tiền và không làm được gì…. Mình suy xét thì thấy nó nói vậy không đúng, mình làm sai thì mình sửa, tiếp tục công việc hay không đó là lựa chọn của mình mà, lựa chọn của mình thì sao lại trách mình, không làm việc này thì làm việc khác…. Qua đây mình cũng thấy mình không tôn trọng thực tế luôn, nếu tôn trọng thực tế thì mình đâu có như vậy. Tôn trọng thực tế thì có vấn đề mình nhìn thẳng vào vấn đề, tập trung và giải quyết vấn đề thôi. Đằng này, mình không tập trung giải quyết vấn đề mà cứ luôn đi suy nghĩ, vẽ vời, đánh giá lung tung. Nếu mình sống trong chứng kiến, thì nói thẳng ra, hiện tại mình không có vấn đề gì hết, nhưng rảnh quá hay sao á hoặc là nghiền sống khổ nên vẽ chuyện ra rồi ở trong đó, càng mệt thì càng đã, bởi vậy nên người cứ mệt mỏi, đâu còn sức lực để làm gì đâu. Mình nhớ lúc trưa mình nói chuyện với Đ, trước 1 câu hỏi của Đ, bên trong mình hiện lên: Là sao ta? Sao mình lại không trả lời được ta? Làm sao để trả lời đây ta? Chết rồi, mình không trả lời được thì mình làm sao đây? Sao mình lại tệ vầy ta?.. Đó, đứng trước 1 câu hỏi, mình không tập trung tìm câu trả lời mà lại cật lực đưa ra một lô 1 lốc câu hỏi cho mình vậy thì mình đâu có muốn trả lời câu hỏi của Đ, mình đi trốn vậy thì đâu có tôn trọng điều mình chứng kiến.
Mình thấy việc tìm mọi cách để khổ của mình dày đặc quá. Cùng với việc thường xuyên/ liên tục nhìn lại mình thì mình cần có những quyết định cho phép mình được sống vui, hạnh phúc bằng cả trái tim yêu thương bản thân để hạn chế bớt những việc làm có hại cho mình.
(Mình lười đọc lại để chỉnh sửa câu cú, chính tả, có gì bạn đọc thông cảm cho mình nha).