Bài cảm nhận sau khóa 2 - hiểu về chứng kiến

Sau ngày đầu học về chứng kiến, mình thấy mình nhận ra nhiều lắm, nhưng sau đó gặp một số chuyện và trao đổi với Đăng mình mới nhận ra mình chưa hiểu về chứng kiến…. Nếu nói sau những buổi học mình chưa học được gì thì không đúng, mình thấy mình có nhận được nhiều nhưng chưa là gì cả, mình chưa đủ sức để chứng kiến và giải quyết những vấn đề mình gặp phải, có nhiều chuyện cứ phải chạy đi hỏi Đăng rồi mới hiểu, không lẽ cả đời cứ có chuyện là chạy đi hỏi, đi nhờ giúp đỡ hic hic…

Vậy nên mấy ngày rồi suy nghĩ để làm bài tập thầy ra, mình cũng ý thức được mình chưa hiểu về chứng kiến, mình cũng thấy mình cần chứng kiến được sự chứng kiến của mình nhưng mọi thứ trong mình vẫn chưa rõ ràng nếu không muốn nói là mơ hồ. Qua buổi tổng kết sáng nay, mình cũng không hiểu thêm lắm, chỉ rõ ràng hơn là, mình chưa hiểu về chứng kiến hic hic….

Sáng nay, mình có hỏi thầy với nội dung tóm gọn là: Có phải Đăng học nhanh hơn mình vì kiếp trước Đăng là Tiên Nữ, còn mình thì là người bình thường? Mình thấy mình đặt câu hỏi này vì mình không muốn nhận trách nhiệm học tập về mình, mình muốn đổ thừa, vì Đăng kiếp trước là tiên nữ nên kiếp này học nhanh, còn mình kiếp trước là người bình thường nên mình học vậy thôi. Thầy nói học như thế nào là do “thái độ”, mình có thấy thái độ của mình chưa tốt, mình học không nghiêm túc, đi học nhưng không thật sự muốn học…. Mình rơm rớm nước mắt khi thấy thực tế mình đã có nhưng ngoài miệng thì mình cố cãi thầy, mình không muốn đối diện với thực tế là mình đi học cho có thôi và thực sự mình không muốn học….

Mình dự định xem lại mong muốn thật sự của mình, nếu thật sự muốn học thì qua tết sẽ đến xin thầy Quý học, mới là dự định thôi, nhưng sáng nay nghe thầy nói thầy xuống núi, không dạy nữa…. Mình cảm thấy hụt hẫng, không muốn tin đây là sự thật…. Mình cảm thấy sợ vì phải đi 1 mình, mình thấy tương lai mình tăm tối, có những giọt nước mắt đã rơi… Rồi mình nhìn lại, ủa, mà mình có muốn học đâu, mình không muốn học nên thầy không dạy là đúng mà, mình không muốn học thì thầy dạy làm gì cho tốn thời gian, công sức của thầy, và mình cũng vậy, đâu còn trẻ, còn nhỏ để tiếp tục lãng phí thời gian của mình. Mình thấy mình không thực sự muốn học nhưng muốn đi học để cảm thấy an tâm hơn về mình, để có cảm giác mình đang học đang phát triển, và học theo Đăng, thầy Quý, những người mình thấy giỏi thì mình sẽ giỏi hơn.

Sáng nay thầy đã cho mình câu trả lời, kết quả học tập của mình và Đăng khác nhau vì khác nhau ở thái độ, nhưng đến tận bây giờ mình vẫn không muốn tin, mình vẫn có niềm tin là mình sẽ không được như Đăng. Vì sao mình có niềm tin như vậy? Vì mình muốn giữ những gì mình đang có, vậy nghĩa là mình vẫn muốn khổ, vì trong cái khổ mình thấy đã, thấy sướng, mình có cảm giác mình được tồn tại…… Nhưng viết ra những dòng này mình thấy mình muốn thay đổi……

N nói với mình là N thấy có 1 kiếp sống N và mình có mối quan hệ, đó là mình là vợ vua, còn N là tể tướng… Còn mình cũng thấy 1 kiếp sống của mình ở Ấn Độ… Mỗi kiếp sống không giống nhau nhưng mình cảm thấy có những phần cốt lõi, tố chất giống nhau… Và những dữ kiện này đã tạo ra cho mình thêm niềm tin, khao khát thoát khổ, mình không muốn tiếp tục sống trôi nổi theo dòng đời, mình muốn làm chủ bản thân, làm chủ cuộc đời mình. Và muốn học/ trang bị cho bản thân những điều mà có thể mang theo được sau khi chết, hoặc là để cho đời sống sau khi chết/ kiếp sau của mình được tốt hơn. Mình sẽ tiếp tục khám phá thêm phần này.