Mình có một lốc các bài cảm nhận bữa giờ cần phải viết lại, lúc đầu mình tính viết theo chuỗi từ đầu đến cuối, từ những ngày đầu tiên khi chưa có gì và diễn biến của mình ra sao để đến được trạng thái hôm nay. Tuy nhiên, khi viết theo kiểu đó mình lại cảm thấy hơi chán, cảm hứng viết ko cao, thế là đêm nay mình quyết định sẽ viết những gì cao hứng trước đã, như vậy vẫn sướng hơn chứ, hì hì. Mình sẽ viết cảm nhận ngay tại thời điểm hiện tại, rồi từ từ mới lùi ngược về quá khứ mấy ngày trước review sau.
Hiện tại mình đang cảm thấy vô cùng ấm áp, trạng thái ấm áp này tới mức nóng luôn nữa. Mình đã sống trong ấm áp này bao lâu rồi nhỉ? Kể từ buổi chiều ngày thứ Năm (11/10/2023), tính đến bây giờ thì đã gần 2 ngày 2 đêm rồi, trộm vía nó chưa mất, hú hồn, hihi. Mình cảm thấy nó hơi lạ một chút, không giống với điều mà trước kia mình tưởng tượng chút nào. Đầu tiên phải nói đến buổi chiều thứ 5, lúc đó có một cơ duyên mình khơi thông được cái chỗ bản chất mọi thứ đều là game thì tự nhiên bên trong mình tuôn trào ra một cảm giác vô cùng ấm áp, nó cứ ấm dần, ấm mãi lên, thậm chí có lúc ấm quá mình thấy cơ thể nóng luôn nữa, giống như có nguồn năng lượng gì đó cứ trào lên cuồn cuộn trong người mình. Có lúc nó khiến mình hơi hoang mang vì ấm gì mà ấm dữ thần vậy trời, mình có bị sốt ko ta, có bệnh gì ko, mình phải lấy tay sờ lên trán mấy lần để kiểm tra xem có khi nào bị cảm sốt gì đó nên cơ thể mới nóng hoài như vậy. Rồi có lúc mình bối rối, mình thắc mắc ủa lẽ nào điều mình cần nhất chỉ là cảm giác ấm áp này thôi hay sao, bây giờ mình đang có nó rồi nè, mình thấy ấm một chút thì sướng, kiểu sang chảnh, mình có thể chạy đi báo cáo với anh Quý là em mở được một chút ấm áp rồi nè, để được thầy khen. Chứ bây giờ ấm hoài, ấm quá trời, mình chỉ ngồi thả cái ấm áp này ra, tận hưởng nó thôi, cho nên mình hơi bối rối theo kiểu: ủa giờ nó hết sang chảnh rồi, nó ấm tự nhiên, ấm hoài vậy mà, có gì lạ đâu, có gì hay ho xịn sò nữa đâu mà đi khoe hả trời? Tự nhiên mình cảm giác lời khen của anh Quý lúc này cũng ko còn quá xịn sò sang chảnh như lúc trước nữa, mình hồi xưa được anh Quý khen thì sướng lắm nha, kiểu mình học giỏi được thầy khen thì khoái mà. Còn lúc trong cơn ấm áp đó mình chợt cảm thấy nếu anh Quý khen mình thì mình cũng sướng một chút thôi chứ ko còn sướng nhiều nữa, mình thấy lời khen cũng hơi bình thường lại rồi, kiểu là ủa khen thì khen vậy thôi chứ có được thêm cái gì nữa đâu ta, khen thì nghe cho vui tai, đọc cho thích con mắt vậy thôi, chứ mình cũng ko có được cái gì khác á. Rồi mình tự hỏi theo kiểu: Ủa ấm áp chỉ là vậy thôi sao, chỉ thế thôi sao, ko lẽ cái mình cần chỉ có bao nhiêu đây thôi á hả? Thật ra câu hỏi này ẩn đằng sau nó là một cảm giác hơi xem thường cái ấm áp này luôn á, lúc đó mình cảm giác như kiểu ủa sao nó ko có giá trị gì hết vậy, nó chỉ ấm vậy thôi, ko có cái gì khác thêm nữa ngoài trừ việc bên trong mình cứ ấm nóng như vầy hoài nè. Ủa lẽ nào thứ mình cần là một cái ấm áp vô giá trị như vầy hay sao? Chứ nó có giá trị khỉ khô gì đâu, mình ấm áp thì tự mình biết chứ người ngoài đâu có ai biết, mà bây giờ thậm chí tới lời khen ngợi của anh Quý đối với mình cũng ko còn bao nhiêu ý nghĩa nữa, thì mình hoang mang quá mức luôn á trời. Cái ấm này nó như dẹp bỏ khá nhiều thứ của mình, nó khiến mình cực kỳ hoang mang, trời đất ơi tại sao mình lại cần một thứ như vầy ta, tại sao nó chỉ có bấy nhiêu đây thôi, chỉ là một trạng thái ấm áp trong lòng, một cảm giác vô cùng ấm áp, một cái thứ mà cực kỳ ấm nóng đang cuồn cuộn bên trong toàn bộ cơ thể mình thôi… ngoài ra chẳng có gì khác thêm nữa vậy? Chẳng có một chút giá trị nào, chẳng có cao sang hào nhoáng, bóng loáng xịn sò sang chảnh gì hết vậy trời? Ủa sao ngộ quá vậy? Tại sao mình lại cần một thứ như vầy hả trời? Tại sao con người ta lại khao khát và cần cái loại ấm áp này vậy trời? Tại sao bao nhiêu thứ khác ngoài kia thì người ta ko cần, mà chỉ cần mỗi cái ấm áp này thôi vậy?
Lúc đó mình ngồi với một đống hoang mang trong đầu, cho nên mình đã đăng Facebook linh tinh, rồi mình vẫn chưa hết hoang mang nên nhắn tin hỏi anh Quý. Kết quả là anh Quý kêu mình bỏ qua những câu hỏi đó đi, đừng thắc mắc nữa, thả cái ấm áp này ra tiếp nhé. Okie, mình nghe lời thầy thôi, nói sao nghe vậy, mình bỏ hết cái đống hoang mang kia và ngồi thả cho hết những cái ấm áp cuồn cuộn này ra, rồi mình ngồi đó nhắm mắt tận hưởng toàn bộ cảm giác ấm áp thậm chí có lúc nóng ran bên trong người mình. Tính ra thì nó cũng đã đã, nó cũng dễ thương, đáng yêu, mặc dù có lúc nó khiến mình thấy nóng nực quá, năng lượng ở đâu mà quá trời quá đất hà, nhưng bỏ qua một số cảm giác hơi khó chịu của mình về việc quá nóng ra thì nó cũng khá đã, khá thích, khá đáng yêu, hihi. Buổi chiều đầu tiên khi mình vô tình mở được cái ấm áp này ra và tận hưởng nó, thật lòng mà nói thì ban đầu mình có một chút bất ngờ, khoái khoái vì sắp có cái để đi khoe với anh Quý rồi, nhưng càng về sau thì mình càng hoang mang vô tận vì mình thấy ủa ko có gì thêm nữa hả ta, chứ có bao nhiêu ấm áp đây thì khoe cũng ko thấy giá trị gì nhiều. Thậm chí mình còn hoang mang tự hỏi vì sao mình cần nó mà ko cần những thứ khác, ý là vì sao mình tìm kiếm nó đã đời rồi bây giờ vô tình có được nó thì thấy nó cũng bình thường dữ vậy nè, bla bla… Lúc đó mình chẳng thấy nó có bao nhiêu giá trị hay ý nghĩa đâu, mình chỉ cảm thấy đã đã thôi, hì hì.
Trải qua ngày hôm đó, tối về mình ngủ ở nhà chị H và kết quả là 2 đứa nằm nói chuyện với nhau tới 5h sáng luôn. Ban đầu mình tính đi ngủ rồi, vì thời điểm đó mình phát hiện ra lúc mình ngồi hoặc nằm yên thả lỏng thì ấm áp lên, chứ còn lúc mình nói chuyện thì nó hết á, hoặc là nói chuyện từ từ một lúc thì còn ấm, chứ mình say mê vô câu chuyện quá, hoặc chơi game điện thoại hay lướt facebook một chút là hết ấm. Cho nên khi mình nói chuyện với chị H tới khoảng gần 3h sáng thì mình buồn ngủ rồi, mình tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ. Nhưng không ngờ… khi mình vừa nằm thả lỏng ra chuẩn bị ngủ thì cảm giác ấm áp trào lên đột ngột, nó trào mạnh tới mức độ mình cực kỳ bất ngờ và sung sướng luôn. Trời đất ơi, cái ấm áp của buổi chiều tối không bằng cái ấm áp lúc 3h sáng này đâu, nó như đẩy lên đỉnh cao ngút ngàn. Mình nằm đó tận hưởng cảm giác ấm áp kịch khung này và quá sung sướng, phấn khởi thiếu điều muốn nhảy cẫng cẫng lên luôn, haha, chỉ là nhà đang tắt đèn cho con Vy ngủ nên mình phải kiềm chế sự sung sướng thôi. Đang buồn ngủ, tính đi ngủ mà ấm quá ấm khiến mình tỉnh táo hẳn hoi, mình khoe liền với bà H rằng em đang ấm áp quá rồi, ấm cực độ, rồi mình và bả nằm đó nói xàm, đa phần là mình nói về ấm áp của mình và linh tinh thêm vài thứ tới hơn 5h sáng. Bả nói thôi đi ngủ, mình cũng tính ngủ chút xíu vì Ba mình dặn dò là 7h Ba lên tới công ty á, mình sẽ chạy qua công ty lấy chiếc xe máy ra cho Ba gắn cái kính chiếu hậu vô, hahaa. Một đứa trùm sò và nhõng nhẽo như mình, xe mất cái kính cũng ko thèm đi ra tiệm gắn, phải điện thoại về cho Ba õng ẹo để Ba mua cái kính ở nhà, rồi có dịp lên SG thì chạy qua gắn kính cho mình, mình tiết kiệm chắc 10-20k tiền công thợ thôi á trời ơi. Nói chung là hẹn giờ như vậy xong rồi, mình tính nằm chợp mắt chút xíu chờ Ba lên, nhưng vẫn ko ngờ, 5h15 thì bố già gọi điện đã tới ga SG. Trời đất ơi, thế là tức tốc bật dậy thay đồ đi liền, bà H còn hỏi mình ko ngủ luôn hả, mình bảo là Ba lên tới rồi nên phải qua thôi chứ ngủ gì nữa mà ngủ. Mình đi trong trạng thái ấm áp nhưng nó đã giảm bớt nhiều rồi, vì lúc đó cái ấm áp của mình cũng còn lên xuống nhiều lắm, ở yên 1 chỗ thả lỏng thì ấm mạnh, còn khi di chuyển, chạy xe hoặc phải giao tiếp nói chuyện thì nó tự giảm xuống hà. Mình qua gặp Ba gắn kiếng xe xong, dẫn Ba vô công ty nằm nghỉ, tính ra lúc đó mình nằm nói chuyện với Ba một lát rồi chợp mắt xíu, chắc mình ngủ được tầm 30-45 phút thôi á, vì sau đó là tới giờ dậy chuẩn bị đưa con Vy đi học rồi. Qua chở nó đi học xong thì mình về ga SG lại với Ba, tính ra suốt cả ngày hôm đó mình hoạt động khá nhiều, ngồi ngoài nắng nhiều, chiều chạy trời mưa, đã vậy buổi tối còn livestream bưng nước nữa chứ. Vậy mà năng lượng ở đâu khiến mình tỉnh táo dữ dội, cảm giác mệt chắc chỉ 1 phần so với lúc trước đây thôi hà. Buổi tối khi mình bưng nước, mình thả lỏng bản thân ra mình mình cảm thấy cơn buồn ngủ trào lên, mình ngáp mấy cái á, mình dự đoán chắc là cơ thể sau khi được thả lỏng thì nó mệt chứ, nó đòi ngủ, nên mình có tác ý giữ nó lại, ko để cho bản thân buồn ngủ, mình tác ý giữ tay chân cẩn thận ko để xảy ra một chút sơ suất nào khiến nước bị đổ. Toàn bộ quá trình bưng nước đó thì cảm giác ấm áp hiện diện xuyên suốt mà, có lúc nó ấm nóng khá mạnh, có lúc thì ấm áp nhẹ hơn thôi, chứ ko có lúc nào là ko ấm, tại vì mình bưng nước thì yên tĩnh và thả lỏng quá rồi nên cái ấm áp tự nhiên trào lên suốt thôi. Tối đó về mình còn khoái chí, ham chơi, mình thức tới gần 2h sáng mới chịu đi ngủ. Tuy nhiên mình biết cơ thể này cần nghỉ ngơi nên mình ko lạm xài nó quá nhiều, cho nó đi ngủ vậy, hì hì. Tính ra mình cũng giỏi á chứ, à nhờ cảm giác ấm áp quá xịn. Nó giúp cho mình trải qua 2 ngày 1 đêm ko ngủ mà vẫn còn đủ sức lực tập trung bưng nước, hướng tâm nữa chứ, bưng chén nước ko đổ luôn, haha.
Đến bây giờ đã trải qua thêm một ngày nữa rồi, tức là mình đã trải nghiệm sống trong trạng thái ấm áp này được 2 ngày 2 đêm rồi á, thì mình thấy có vài điểm thú vị như vầy nè. Mình có cảm giác SỐNG LÀ CHÍNH MÌNH nhiều hơn hẳn so với trước đây. Bây giờ nhìn lại mới thấy hồi trước mình tưởng đâu sống là chính mình lắm rồi, nhưng hóa ra không phải, bây giờ tự nhiên mình lại có cảm giác càng lúc mình càng gần gũi với con người thật hơn, những cái thật của mình được trào ra nhiều hơn, kiểu như mình gần với mình hơn thì phải. Hồi đó mình nghĩ rằng, cho rằng, khi mở tình yêu hay ấm áp gì đó, thì mình sẽ giống như cô tiên á, kiểu thánh thiện, thiện lành, lúc nào cũng vui vẻ, dễ thương, ngọt ngào, đáng yêu, kiểu như mọi thứ đều thấy một màu tình yêu thôi, cực kỳ dịu dàng, ko bao giờ tức giận hay bất mãn, ko có sân si, bla bla… Nhưng mà ai dè đâu, mình ko ngờ, khi trong lòng mình rõ ràng cực kỳ ấm áp, cảm giác ấm áp thường trực, thì má ơi thi thoảng những cái nóng tính, bất mãn của mình trào lên. Trời đất ơi, lạ quá xá lạ. Nó khác hẳn với những gì mình từng tưởng tượng. Ủa sao mình ko thiện lành như tiên nữ gì hết vậy ta, ko phải 100% ngọt ngào dịu dàng luôn hả? Trời đất, tại sao mình sống trong cảm giác ấm áp thường trực này thì mình dễ nổi nóng hơn? Tức nhiên là mình nổi nóng ở bên trong rồi, chứ về ứng xử bên ngoài thì chưa á, vì mình ko muốn ứng xử nổi nóng nên mình vẫn có thể lịch sự xã giao ở bên ngoài bình thường được, nhưng mình nóng ở bên trong thì mình biết nha. Hôm qua mình cảm thấy hơi ko thích lắm, ko vui với trạng thái này, mình thấy ủa sao kỳ cục vậy, sao mình ko thánh nữ thiện lành như mình tưởng, ủa sao tự nhiên ấm áp rồi thì lại dễ nóng giận hơn, dễ sân si hơn, hoặc là những cái mà mình gọi là “tà tâm, xấu xí, hơn thua” của mình nó lại nổi lên cho mình thấy rõ hơn vậy nhỉ? Ủa ko phải là sống trong ấm áp thì tụi nó tự nhiên mất hả, mình tự nhiên biến thành thánh nữ dịu hiền và tốt bụng tuyệt vời hay sao? Trời đất ơi là trời! Sao kỳ cục vậy nè??? Cho nên hôm qua mình cảm thấy hơi khó chịu với bản thân là vì lý do này nè.
Nhưng rồi hôm nay mình chợt có một phát hiện mới, hóa ra mình đang SỐNG LÀ CHÍNH MÌNH nhiều hơn, hí hí. Mình nhận thấy lúc trước đây khi mình chưa có cảm giác ấm áp thường trực này á, mình tự chặn hết những cái nóng tính, sân si, bực bội, bất mãn, hoặc là những suy nghĩ mình cho là xấu xa, tà tâm này kia… mình chặn hết, giấu hết, nên tụi nó ko có dịp trồi lên thôi, và ở bên trong mình vẫn có một cái gì đó hơi hơi ức chế bản thân mà mình ko biết luôn nữa. Bây giờ khi mình sống trong trạng thái ấm áp thường trực này, mình ko chặn tụi nó nữa thôi, tụi nó được tự do trào lên, nó lên tới đâu thì mình biết tới đó, và mình vẫn có thể giữ cho phần ứng xử bên ngoài của mình ở mức độ tạm ổn, tức là xã giao được, lịch sự được, khi nào mình muốn thể hiện sự bất mãn nóng giận ra ngoài với người khác thì mình sẽ có 1 quyết định thể hiện và mình cho nó bung ra, mục đích để xử đẹp thiên hạ thôi chứ gì đâu. Còn khi nào mình ko muốn bung thì bên ngoài mình vẫn giao tiếp lịch sự được nha, còn bên trong mình nóng giận, bất mãn, không thích thì tự mình biết, và nó được tự do bung ra ở bên trong mình á. Chính vì cảm giác ĐƯỢC TỰ DO BUNG như vầy mới khiến cho mình cảm thấy càng lúc mình càng được sống là chính mình nhiều hơn, càng tự do hơn, và bây giờ thì mình thích trạng thái ấm áp này nhiều hơn rồi á, hí hí. Nó ko chỉ khiến mình cảm thấy ấm áp trong lòng, xua tan bớt cái lạnh giá ở bên trong, mà nó còn giúp mình có cảm giác gần gũi với bản thân hơn, sống thật lòng hơn, sống bung lụa với chính mình nhiều hơn nữa. Lúc này mình mới nhìn lại mọi thứ, thì ra trước đây mình sợ nhìn thấy bản thân ko tốt đẹp gì cho nên vô thức mình chặn hết những cái tham sân si thôi, còn bây giờ mình ko chặn nó nữa thì nó tự do lên ở bên trong và mình nhận biết là có nó, còn việc coi lại để hóa giải thì tùy lúc tùy chuyện.
Ngoài 2 tác dụng: ấm áp ở trong lòng & sống thật lòng với mình hơn, thì còn có một tác dụng của trạng thái ấm áp nữa mà mình nhìn thấy được, hì hì. Đó là tự nhiên mình thấy mình hơi sáng ra hơn một chút so với trước đây á. Có một vài chuyện tự nhiên mình nhìn thấy ta ơi, nhìn ra một số vấn đề, nhìn thấy được một số chuyện này chuyện kia mà rõ ràng trước giờ sao mình ko thấy được tới đó nhỉ. Ồ lẽ nào trạng thái ấm áp này có một công dụng nữa là giúp cho trí tuệ mình sáng lên, giúp mình nhìn thấy được nhiều vấn đề thiệt hả ta? Hồi trước mình nghe anh Quý nói, cũng nghe thêm một vài người nói, ừ thì kiểu nghe rồi tin theo vậy thôi chứ có chứng kiến đâu mà biết à. Còn bây giờ khi tự mình trải nghiệm được việc sống trong trạng thái ấm áp này rồi á, trải qua 2 ngày 2 đêm và mình thấy ra lác đác vài chuyện hà, mình mới bất ngờ, ồ à hóa ra khi ấm áp này nhiều lên thì mình thấy được nhiều thứ thật ha. Tính ra cái ấm áp này xịn ghê ta, hí hí, bớt xem thường nó lại so với buổi chiều đầu tiên có được nó, bây giờ mình dần xem trọng nó hơn rồi á, xem trọng hơn nhiều chút rồi. Ấm áp cũng dễ thương, ấm áp cũng được quá ha, xịn ha, có nhiều “tác dụng phụ” đi kèm mà tác dụng nào cũng khá ngon lành, khiến mình hài lòng, hí hí. Vậy nên mình sẽ tiếp tục giữ trạng thái ấm áp này và mở rộng nó ra thêm nữa, vì tuy rằng nó ko có giá trị khỉ khô gì để đem đi khoe hết á, ko có ai biết hay đụng chạm vô được cái ấm áp này của mình, nhưng mà nó cho mình một số thứ đã đã, ấm êm, sống thật lòng hơn, trí tuệ sáng hơn một chút. Ít nhất thì mình cũng thấy ra được 3 tác dụng của trạng thái ấm áp này rồi á, để mình tiếp tục sống trong nó lâu lâu thêm nữa và khám phá xem nó còn có tác dụng gì nữa hông nha, hì hì.
Nhiều khi hơi chảnh chó một chút, hơi xạo một chút, mình sẽ nói rằng: Ủa cảm giác ấm áp này cũng dễ mà ta, có gì khó đâu, lên vũ trụ hái mặt trăng mới khó, cua được trai hay cưới được Anh Người Yêu mới khó, chứ còn cảm giác ấm áp trong lòng này dễ mà trời ơi. Hồi chưa có thì thấy nó khó, tới lúc có được rồi thấy ủa cũng dễ mà ta, nếu khó thì khó hơi hơi thôi chứ đâu phải là khó ghê gớm thì lắm. Mặc dù mình hơi chảnh như vậy nha, nhưng mình cũng hơi rén. Vì tối ngủ thì mình không có cảm nhận được ấm áp nữa. À tức là trước khi ngủ, lúc mình nằm đó thì vẫn ấm áp dữ dội lắm nha, nhưng khi mình chìm vô giấc ngủ rồi thì mình mất cảm giác, ko nhận thức được sự ấm áp này nữa, ko biết nó có hay ko. Rồi sáng sớm khi thức dậy, vừa mở mắt ra thì chưa thấy ấm áp đâu, mình hơi hoang mang và rén nhẹ theo kiểu: Chết cha rồi, ko lẽ ngủ 1 giấc dậy mất tiu thằng ấm áp này hả trời, chết cha, phải đi kiếm lại thôi. Mình nằm yên đó thả lỏng ra một chút thì cảm giác ấm áp trào lên lại, ôi chu cha mẹ ơi, hết hồn hết vía, thì ra ấm áp chưa đi mất, ấm áp vẫn còn ở đây bên trong mình, hihi. Chắc là lúc ngủ thì hết ấm hoặc ko cảm nhận được ấm áp, còn khi mới thức dậy thì cần thả lỏng mới cảm nhận được ấm áp trào lên. Ôi hên quá má ơi, đã ngủ được 1 đêm rồi mà chưa mất cái ấm áp này, hú hồn hú vía, bây giờ mỗi khi mình chuẩn bị đi ngủ thì mình hơi lo lắng nhẹ, mình sợ lỡ ngủ dậy mất tiu cái ấm áp này thì quê xệ lắm luôn á nha. Lỡ đi khoe um xùm với anh Quý là em ấm quá trời ấm, bưng nước cũng ấm xuyên suốt, trạng thái ấm áp dễ òm, em còn ko xem trọng nó là mấy nữa, bla bla… mà tự nhiên ngủ 1 giấc dậy ko còn ấm áp nữa chắc nhục nhã đội quần luôn á chứ ko đùa được đâu.
Đùa chơi chút vậy thôi, chứ mình đã có một sự nhận ra khác. Mình thấy dường như lúc ko ấm áp là do mình chặn lại, nhưng vô thức chặn chứ ko phải ý thức chặn, và mình chưa tìm được vị trí của công tắc để có thể bật/tắt trạng thái ấm áp này theo đúng ý mình. Để coi sao ta, bây giờ là trạng thái ấm áp thường trực, nó nhiều hơn so với buổi chiều tối thứ 5 khi mình vô tình vừa mở được nó ra. Tối nay lúc mình đi chơi với bạn, khi ngồi công viên trò chuyện thì trong lòng mình cực kỳ ấm áp, ấm tới nóng luôn dù chủ đề nói chuyện cũng xàm xàm tào lao thôi. Mình phát hiện à thì ra bây giờ trong lúc nói chuyện mình vẫn ấm áp được, chỉ là mình có một cái ý để tâm đến trạng thái ấm áp này, để tâm đến việc duy trì nó và thả nó ra nhiều nhất có thể. Chứ nếu như chủ đề nói chuyện nào mà khiến mình cuốn hút mạnh quá, mình hướng tâm vô việc trò chuyện và quên cảm giác ấm áp thì có thể một lúc sau nó sẽ mất nha, và khi mình sực nhớ lại nãy giờ mình mất tiu ấm áp thì mình ngồi im lặng vài chục giây thả lỏng để nó tự trào lên lại. Mình phát hiện ra những lúc mình ko ấm áp là mình chặn nó rồi á, nhưng mình ko biết cái chốt chặn nằm ở đâu thôi. Mình phát hiện hình như khi mình có một số mặc định về những việc làm mình cho là xấu xa, đáng xấu hổ, kỳ cục… thì mình sẽ chặn cái ấm áp này ko cho nó lên nè.
Mình bắt đầu đi test, hí hí. Vì mình đã phát hiện ra cái vụ ấm áp trào lên hay ko trào lên là do chính bản thân mình chặn hay ko chặn rồi mà. Nên mình bắt đầu phát sinh nhu cầu tự test bản thân xem chỗ nào mình chặn, người nào mình chặn, việc làm nào khiến cho mình lộ những cái chặn này nè. Tối nay khi về nhà gặp nhỏ em gái, lúc đầu mình hơi bực bội nó về vụ dọn dẹp nhà, nhưng mà mình sực phát hiện ra, em gái mình là 1 đối tượng mà trước giờ mình hay có mặc định ghim nó, nhưng thật ra ghim nó bản chất là mình tự ghim mình thôi chứ có phải là ghim nó đâu. Cho nên ngay lúc mình vừa gặp nó thì cảm giác ấm áp trong lòng tuột hẳn, mình bắt đầu tác ý thả lỏng bản thân ra, mình vẫn đối diện với nó và thả cảm giác ấm áp trong lòng mình lên. Nói sao ta… giống như mình đang test thử xem chỗ nào mình chặn cái ấm áp lại, gặp người nào thì vô thức mình chặn cái ấm áp lại, khi phát hiện chặn rồi thì mình mở cái ấm áp ra để cuối cùng khi gặp người đó, đối diện với người đó thì trong lòng mình vẫn ấm áp được bình thường á.
Tối nay mình có một trải nghiệm khác nữa. Khi mình chạy xe và ấm áp trào lên cực điểm, kiểu như ấm áp full cây luôn á, ấm quá ấm, nóng quá nóng, ấm nóng tới mức mình có luôn cảm giác quá đủ đầy. Tự nhiên trong lòng mình khởi lên một kiểu suy nghĩ. Ấm áp full cây như vầy đã quá đã, nếu đã được như vầy thì thôi mình khỏi cần Anh Người Yêu luôn cũng được, mình đi thẳng Niết Bàn luôn cũng được rồi, không có luyến tiếc gì nữa đâu. Lúc đó mình như ở trong một cái trạng thái gì á mà tự tin ngập lối ghê lắm kìa. Viết tới đây đột nhiên mình nổi lên 1 thắc mắc: Ủa có khi nào do câu hỏi dẫn dắt của anh Quý hôm qua đã tác động vào phần vô thức của mình không? Hôm qua anh Quý hỏi mình đại ý rằng: Nếu em có một gia tài rồi thì em có còn muốn đi ăn mày nữa ko? Nếu em nói trạng thái ấm áp đó là cực đỉnh, sướng hơn đã hơn so với việc có được Anh Người Yêu của em, thì em có còn muốn bỏ cái sướng hơn kia để có được Anh Người Yêu (là cái sướng thấp hơn) ko á? Có lẽ câu hỏi này chạm vào vô thức của mình và tụi nó tự xử lý hay sao ta? Chứ sao mà tới chiều này tự nhiên mình lại bật ra cái chỗ: Nếu mình có thể có được cái sướng đỉnh cao hơn so với việc có ANY, thì mình chọn cái sướng hơn, đã hơn chứ, vì có ANY thì ít đã ít sướng so với có cái đó mà. Trời đất ơi! Em xin lỗi Anh! Em thành thật xin lỗi Anh! Hichic… Nhưng mà thật lòng là vậy, có cái sướng nhiều hơn thì mình sẽ chọn nó, chứ ko lẽ bỏ cái sướng nhiều để lấy cái sướng ít hay sao? Ai đâu mà làm vậy trời? Hiển nhiên ai cũng sẽ chọn cái sướng nhiều hơn, đã nhiều hơn mà ta. Trời ơi! Em xin lỗi Anh nhiều quá Anh ơi! Nhưng thật lòng của em là vậy á! Bây giờ trong nhận thức của em vẫn thấy rằng có Anh thì sướng nhất, nên em khao khát muốn có được Anh, muốn cưới được Anh. Tuy nhiên nếu như lúc nào đó nhận thức của em thay đổi, em thấy 1 thứ gì khác sướng hơn việc cưới được Anh, thì chắc là em sẽ chọn cái sướng hơn đó á Anh ơi, huhu.
Mình có 1 phát hiện khác nữa, đó là có một số kích thích bên ngoài sẽ giúp cho cảm giác ấm áp của mình đột ngột dâng cao. Kích thích đó chính là âm nhạc. Mình đã có 2 trải nghiệm, buổi chiều nay khi lòng mình ấm hơi hơi thôi hà, vì trước đó qua phụ mọi người dọn phòng họp, dọn sách, sắp xếp này kia, mình có nói chuyện giao tiếp và có trào lên 1 cơn bất mãn, cho nên cảm giác ấm áp trong lòng mình cũng giảm. Sau khi dọn xong hết, ai cũng qua phòng bên này ngồi thì thầy Thủ nói rằng sẽ mở nhạc nghe cho có không khí làm việc, lúc đó mình xúi thầy Thủ mở bài Dậy Mà Đi nghe chơi cho vui. Mình ko ngờ ngay khi thầy Thủ vừa mở bài nhạc đó thì trong lòng mình đột ngột trào lên cảm giác cực kỳ ấm áp, ấm đến nóng luôn á, nó ấm hơn hẳn cái ấm áp bình thường từ trưa đến giờ, cho nên mình có à ra một chỗ này, thì ra mượn âm nhạc có thể mở được trạng thái ấm áp trong lòng mình lên cao cực độ. Tối nay cũng có 1 trải nghiệm tương tự, mình đang ngồi viết cảm nhận và ấm áp nhẹ nhàng trong lòng thì ko biết anh Quý hay chị Đăng mở nhạc, tự nhiên vang lên mấy câu đầu của một bài hát: “Khi hai ta về một nhà, khép đôi mi chung một giường, đôi khi mơ cùng một giấc, thức giấc chung một giờ…” Ngay khi âm nhạc vừa vang lên là cảm giác ấm áp trong lòng mình lại dâng cao đột biến, từng chữ từng chữ trong lời bài hát được cất lên giống như một lần nữa cái ấm áp trong mình được mở bung ra, dâng cao hơn, nó ấm tới nỗi mình thấy nóng quá xá nóng, trời đất ơi đã quá xá đã, mình ngồi đó nhắm mắt tận hưởng sự sung sướng này luôn mà. Thế là mình phát hiện nhờ vào âm nhạc, bài hát có thể giúp mình mở bung cảm giác ấm áp này ra, ấm tới mức cực độ cực kỳ, ấm nóng luôn nữa. Chứ còn bình thường cả ngày thì mình vẫn sống được trong trạng thái ấm áp, nhưng nó ấm nhẹ nhàng hơn, ấm ít hơn, hoặc là ấm áp lúc lên lúc xuống tùy theo mình đang làm gì nữa á. Mình đang nghĩ tới việc làm sao để cảm giác ấm áp nào trào lên cực độ, full cây xuyên suốt luôn nhỉ, làm sao mình có thể giữ được trạng thái ấm áp đỉnh cao này thật lâu, chứ còn cái ấm áp nhẹ nhàng thì khá bình thường rồi, nó ko đã bằng cái ấm áp cực kỳ cực độ như vậy. Nhưng mà dường như mình chưa làm chủ được nó 100% đâu, cho nên bây giờ mình tác ý quan sát nó, thả nó ra trước đã, từ từ mình mới test lại ở nhiều vùng hơn, hoặc là mở rộng ra các vùng khác. Chứ mình cũng hơi lo sợ lỡ như mình đi mở lung tung ở các vùng khác như suy nghĩ, hoạt động này kia, mà ko mở được rồi nó đóng hẳn luôn thì sao, như vậy là uổng công lắm á. Mình ko thể để mất những gì vừa mới có được, cho nên muốn có thêm nữa, muốn mở rộng ra thì cũng từ từ để mình quan sát, xem xét và thử nghiệm dần coi sao. Mình nhận ra cảm giác ấm áp này trào lên khi mình ko chặn nó nữa, và trong từng khu vực thì mình có những cái chặn khiến cho ấm áp này ko thể lên. Nếu mình muốn ấm áp toàn bộ cuộc sống, ấm suốt 24/7, ấm trong tất cả mọi hoạt động… thì mình cần đi tìm những cái chặn và mở nó ra, đi vào từng ngóc ngách, từng vùng, từng khu vực để mở bung ra hết. Có khi nào mở xong được hết là phi thẳng lên Niết Bàn luôn ko ta? Hí hí. Hồi bữa mình nhớ anh Quý nói có 2 kiểu Niết Bàn, đó là Hữu Dư Y Niết Bàn và Vô Dư Y Niết Bàn mà. 1 cái là chết rồi mới lên, 1 cái là ở đó luôn ngay khi còn sống, còn cái thân này. Nếu có thể phi thẳng lên Niết Bàn ngay khi còn thân thì sướng quá rồi còn gì nữa, hí hí. Cơ mà ko biết mình có phi được tới như vậy hay ko. Có một cái thắc mắc mình tự hỏi bản thân rằng: Nếu như ấm áp này là tình yêu, Niết Bàn là sống toàn bộ hoàn toàn trong tình yêu, thì liệu rằng mình đi làm cái việc test hết từng ngóc ngách, mở cho trạng thái ấm áp này bung ra hết trong từng vùng, từng khu vực, từng ngõ ngách luôn, đến lúc nào mà mình mở ấm áp ra được toàn bộ tất cả mọi ngóc ngách thì lúc đó có phải rằng mình đã phi được lên Niết Bàn chưa ta? Hay là còn cái gì khác thêm nữa nhỉ? Nói chung là hỏi chỉ để hỏi vậy thôi, vì mình chưa tới đó thì cũng ko biết. Hiện tại mình chỉ biết là sống trong trạng thái ấm áp cực độ, ấm áp full cây thì đã quá xá đã, sướng quá sướng, nó sướng hơn hẳn tất cả mọi thứ trên đời nha. Mặc dù mình hay xạo kẹ xạo sự vậy thôi, mình giả bộ coi thường nó chơi chơi vậy thôi, chứ nếu hỏi mình rằng cần ấm áp hơn hay cần cảm giác có giá trị hơn, cần những cái sung sướng kiểu chiến thắng, có giá trị này kia á… thì thôi mình ko cần mấy cái giá trị gì khác nữa đâu, mình xạo chơi thôi á, mình khoái cái ấm áp này nhất nha, vì nó là cái đã nhất đối với mình nha, hí hí.