Bài này hay quá trời luôn nè mọi người, ai muốn tìm hiểu Phật pháp từ đầu thì vào đây nha. Có cả phật giáo nguyên thuỷ, giáo lý Nam tông, Bắc Tông và Thiền luôn

Đoạn này nói về Vô minh rất là hay luôn nè:

Vạn pháp (tất cả các sự vật, hiện tượng) vốn vô thường, ta lại thấy chúng là thường; Vạn pháp vốn Vô Ngã, ta lại thấy chúng là Ngã.

Cái thân máu thịt (Sắc) này vốn không phải là ta, là của ta, ta lại nhầm nó là ta, là của ta. Tất cả những cái mà chúng ta nhận biết được (Đối tượng bị nhận biết - Sắc) vốn không phải là ta, là của ta, ta lại nhầm nó là ta, là của ta.

Sự nhận lãnh (Thọ) các pháp ở nơi ta vốn không phải là ta, là của ta, ta lại nhầm nó là ta, là của ta.

Tâm, ý, sự phóng tưởng, sự tưởng tượng vốn không phải là ta, là của ta, ta lại nhầm nó là ta, là của ta.

Các hành động hành vi, suy nghĩ, tư duy,…(Hành) vốn không phải là ta, là của ta, ta lại nhầm nó là ta, là của ta.

Sự nhận thức (Thức) vốn không phải là ta, là của ta, ta lại nhầm nó là ta, là của ta.

Muốn diệt khổ thì phải diệt nhận thức sai lầm (Diệt vô minh), và nhờ đó mọi tham vọng, ham muốn cũng bị diệt khổ đau sẽ vĩnh viễn chấm dứt.

Đọc đầy đủ tại: https://thienvietnam.org/phat-phap-abc-danh-cho-nguoi-moi-bat-dau/ (Sẽ public vào 9:00 5/6/2024 nha)

P/S: các thuật ngữ Phật giáo chưa quen thuộc, sẽ được đăng tải dần lên nha các bạn. Ví dụ như Pháp là gì, ngũ uẩn là gì, vô ngã, vô thường, và các thuật ngữ trong Thiền tông …

3 Lượt thích

Mình đang có băn khoăn khi đọc là làm sao để nhìn ra và không nhận nhầm.
Hiện tại thì mình vẫn là nhận cái thân này là mình.

Vậy rốt cuộc để không nhận nhầm thì mình cần phải biết rõ, thấy rõ ta ở đây là ai, cái ta là cái gì? Còn nếu không biết rõ thì nhiều khả năng mình vẫn nhận nhầm.

Dĩ nhiên là như vậy rồi, nhưng còn 1 hướng dễ hơn, đó là mình tìm câu trả lời xem mình không là cái gì, sau đó bỏ hết cái mình không là cái gì ra, thì cũng sẽ đi đến chỗ mình là cái gì.

Mình chưa hiểu cách này của bạn. Bạn có thể cho 1 ví dụ cho dễ hiểu, được không?

Giống như bạn đi tìm đồ vật trong 1 mớ hổ lốn, lộn xộn ấy. Thì trong lúc bạn tìm, bạn cứ thấy cái nào ko phải cái bạn phải tìm ra, thì bạn bỏ nó ra ngoài, thì cái bạn cần tìm nó nằm trong phần còn lại, cứ vậy, tuần tự cho tới khi bạn nhặt ra được cái bạn cần.

bạn đọc bài viết này chưa? https://thienvietnam.org/nhap-mon-tim-hieu-phat-phap-phan-2/#Chuong_IV_Ta_la_ai
Có đoạn nói chuyện giữa Bất Tri và Trí về Ta là ai nè.

1 Lượt thích

Cái bài này mình cũng đọc qua rồi, hôm nay có đọc lại thêm lần nữa.
Có chỗ “Con người ta biết mình, qua ngày sinh, tháng đẻ, bố mẹ, anh em, dòng họ, vợ chồng, con cái, bạn bè, hàng xóm, bằng cấp, trí tuệ, nghề nghiệp, nhà cửa, tài sản, tiền bạc, nơi ở .v.v. Người ta cũng biết chúng vốn không phải là mình, nhưng một cách tự nhiên, vô ý thức cứ đồng hoá mình với chúng, coi chúng là mình, nên hễ nhớ đến mình, nghĩ đến mình là nhớ đến chúng, nghĩ đến chúng, bạn thấy có phải không?”==> Mình thấy mình đang bám chấp vào những điều này đó, mình có một cái nỗi sợ mất đi chính mình ở trong đó. Những điều mà câu chuyện viết thì về mặt lý thì mình “hiểu” nhưng cái bám chấp thì thực sự mình cảm thấy chưa bỏ được.

Mình thấy rõ nhất là những lúc mình đau ốm, mệt mỏi, phiền não thì mình dễ đồng hóa chính mình với sự mệt mỏi, ốm đau, phiền não đó. Đại khái như tôi đang mệt, tôi đang đau, tôi đang khó chịu. Cái này có vẻ ăn sâu vào tâm trí rồi, rồi mình thương mình khi bị như vậy.

“– Mình là cái nhận biết những cái đó, là chủ thể nhận thức.” ==> Cái này thì mình chưa cảm nhận rõ được.