Càng ngày mình càng thấy ngu mờ, nghi ngờ về những gì mình thấy, liệu đó có phải thực sự như vậy không, hay là do mình nghĩ, mình tưởng rồi kết luận như vậy và sống chìm trong đó, trong thế giới ảo tưởng của mình mà không hay? ngồi viết lại các nhận thức của mình về một số đối tượng, thì có quá nhiều nhận thức là do mình nghĩ, mình tưởng là như thế, và rồi kết luận và sống luôn. Tự nhiên thấy mình giống như tự kỷ sống trong thế giới ảo tưởng của chính mình ghê. Có những cái viết ra điều mình chứng kiến, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó khựng khựng, như không chấp nhận nó là như vậy. thì thấy mình có quá nhiều niềm tin, mặc định sâu thẳm, và xem đó là chân lý để sống rồi. Như mắt chứng kiến gì? chỉ đơn thuần là chứng kiến hình ảnh, chứ có chứng kiến đối tượng đó không? Không, nhưng mình tự kết luận là chứng kiến đối tượng có đối tượng đó thật. mình chỉ chứng kiến thông tin của đối tượng thông qua các giác quan, với những đặc tính của nó, như mắt chứng kiến hình ảnh của đối tượng, mũi thì chứng kiến mùi, lưỡi thì chứng kiến vị, tai thì chứng kiến âm thanh, ý thì chứng kiến nội tâm (ý nghĩ, ý muốn, cảm nhận, cảm giác,…), thân thì chứng kiến xúc chạm, các thông tin của đối tượng, chứ không chứng kiến đối tượng đó, nhưng khi chứng kiến thông tin của đối tượng thông qua các giác quan thì mình kết luận luôn là đối tượng đó, và nó có thật. Mọi thứ mình chứng kiến chỉ là thông tin, và thông tin gì thì nó sẽ được thể hiện thông qua đặc tính của giác quan nào đó. Chứng kiến đơn thuần chỉ là vậy thôi, còn thông tin được giải mã là cái này, cái kia được diễn tả qua lời nói, ý nghĩa, thì được giải mã thông qua hệ thống nhận thức của mình, chứ không phải là thông tin trực tiếp từ đối tượng mà mình chứng kiến, nhưng nhầm lẫn đó là đối tượng. Vậy bản chất thông tin của đối tượng mà mình chứng kiến vô nghĩa, có ý nghĩa là do mình đã gán ghép lên thông tin của đối tượng. Nói đến đây tự nhiên mình nhớ tới ví dụ về con búp bê hồi đó ở lớp học nào đó của anh Quý. Ban đầu mình nhìn thấy là hình ảnh con búp bê, nhưng sau khi cởi bỏ từng cái, từng cái, thì cuối cùng là không còn gì cả, vậy thì con búp bê trước đó đâu mất tiêu rồi, chỉ là do mình nhìn thấy thông tin đó và dựa trên hệ thống nhận thức mình thấy nó là con búp bê. Chính vì sự nhầm lẫn này nên có xu hướng hướng ra, chạy ra đối tượng đó, bám chấp, bấu víu vào đó. Giống như tự mình rượt đuổi chính mình, như hình ảnh con chó cắn cái đuôi của nó. Ở trên ý nghĩ trên mình nhưng lại nhầm lẫn là từ đối tượng bên ngoài nên có cảm giác bị phụ thuộc, chạy theo, mất tự chủ, và có nhu cầu kiểm soát. Nhưng thực chất thì có khi nào mình bị mất tự chủ không? tức nhiên là không, mà đó chỉ là do mình gán ghép, nghĩ như vậy, do mình không thấy và không nhận trách nhiệm với lựa chọn, quyết định đó của mình nên mới có cảm giác là mất tự do, bị trói buộc, phụ thuộc.Có một lần mình có cơ duyên trải nghiệm trong buổi thực hành bưng nước, mình phát hiện ra rằng không có lúc nào mình không có tự chủ cả, lúc nào mình cũng luôn sống trong tự chủ, dù mình có làm gì đi chăng nữa hay không làm gì đi nữa thì cũng là do mình muốn, lựa chọn và quyết định, không thoát khỏi chỗ đó, chỉ là mình có thấy hay không. Và lúc đó mình cảm nhận lúc nào mình cũng luôn ở trong trạng thái tự do, chỉ là mình có thấy điều đó hay không, lọt tỏm ở trong trạng thái tự do, không sai khác đi đâu được, mà chỉ là do mình không thấy, không nhận trách nhiệm, không chấp nhận, nên phát sinh ra ý nghĩ là mình bị trói buộc, phụ thuộc, ép buộc và tin ý nghĩ đó là sự thật nên cố vùng vẫy, chống đối, phản kháng, kháng cự, nên tự mình làm khổ mình. Mình thấy đó như là sợi dây trói vô hình, sợi dây mà mình tự tạo ra trong ý nghĩ của mình từ những nhận thức sai lầm, từ sự ngu mờ không thấy rõ, đúng hơn là không chịu bật đèn pin để chứng kiến rõ mọi sự vật, sự việc, nên mới thấy không thấy, mà muốn nghĩ theo ý nghĩ của mình, tin luôn vào ý nghĩ của mình là sự thật, là thực tế… Tương tự như là trải nghiệm khi leo lên cầu thang trong buổi bổ túc trước tết, lúc nào mình cũng chứng kiến, nhưng quan trọng là mình có chứng kiến điều mình chứng kiến đó không. Mọi thứ như chỉ như là bật đèn pin/mở mắt để thấy, để chứng kiến, chứ không cần thay đổi hay tạo ra thêm gì cả. Mình nhầm lẫn là do mình không thấy/chứng kiến điều mình chứng kiến đó, nên mới có sự đồng hoá, nhầm lẫn và cảm giác bị chạy theo, bị phụ thuộc, không tự chủ, có nỗi sợ và có nhu cầu muốn kiểm soát, muốn giữ. Nhưng như vậy, có phải là mình sẽ buông thả cho mọi thứ không? tức nhiên không, trạng thái này khác với việc buông thả, buông thả là mình không ý thức, hay chứng kiến việc chứng kiến, không có sự biết rõ mọi thứ , mọi sự vật, hiện tượng diễn ra, không ý thức, chứng kiến mọi lựa chọn, quyết định của mình. Mà đây là trạng thái biết rõ mọi lựa chọn, quyết định của mình, không mù mờ, ý thức/ chứng kiến việc chứng kiến diễn ra.
Vậy ý nghĩ là gì? vì sao suốt bao nhiêu lâu mình đã đắm chìm trong suy nghĩ, sống với ý nghĩ và cho rằng đó là sự thật và làm theo, giới hạn ở trong ấy. Bởi vì mình có ý muốn muốn sống theo ý nghĩ của mình, có thể mình cho rằng sống như vậy mình mới tự do, tự chủ, tự mình quyết định. Nhưng bản chất thì sao, ý nghĩ cũng chỉ là đối tượng được mình chứng kiến, có thể đúng hoặc sai so với thực tế, có đôi khi trùng nên mình mới nhầm lẫn, đồng hoá ý nghĩ của mình là thực tế, là sự thật. Nhưng ý nghĩ và thực tế là 2 đối tượng khác nhau, thực tế của sự vật, hiện tượng là như vậy, không gán ghép, hoàn toàn độc lập, không phụ thuộc vào mình. Còn ý nghĩ là do mình sẽ biến nó theo ý muốn, sở thích, niềm tin, mặc định,… của mình. Hiii. Mình thấy đối tượng này khá nặng ký, nếu như không chứng kiến rõ thì mình sẽ đồng hoá, nhầm lẫn cho rằng ý nghĩ là thực tế luôn, và hành động theo thế. Nhưng nếu lựa chọn, quyết định theo ý nghĩ luôn thì sao? có hại gì cho mình không? vì sao phải tách biệt và phân biệt? nếu như theo ý nghĩ thì mình sẽ không thấy được thực tế/sự thật, và có khi bị lừa mình bởi những niềm tin, mặc định của mình mà không hay. Và thực tế thì vẫn sẽ diễn ra như thế, nó không phụ thuộc vào ý nghĩ của mình, như hai đường song song, nên mình sẽ càng rời xa thực tế mà sống trong thế giới ảo trong suy nghĩ, ý nghĩ của mình, và tự tạo cảm giác lừa mình. mình không muốn sống trong sự ảo tưởng, mà mình muốn đến gần tới thực tế, vì biết nếu đi theo ý nghĩ thì sẽ không bao giờ đến với thực tế, mà như sống trong một thế giới riêng, thế giới ảo của chính mình, rồi cuối cùng tự mình vùi dập mình trong đó. Nên khi phân biệt càng rõ 2 đối tượng này mình thấy vui ghê, như tháo được mắc xích mà tự mình trói mình, gắn mình với ý nghĩ. mình có thể tự do, tách biệt,bung lụa, lựa chọn, chơi với ý nghĩ chứ không đi theo nó. Nó vẫn xuất hiện, nhưng mình biết đó là ý nghĩ, là một đối tượng mà mình chứng kiến, chứ không phải đó là yếu tố quyết định, và mình phải làm theo. Tự nhiên thấy mình sáng suốt hơn tí haha.