- Ý chứng kiến tôi có khoảnh khắc hạnh phúc, Ý không chứng kiến tôi lúc nào cũng hạnh phúc.
- Ý chứng kiến tôi đang cảm thấy buồn chán, Ý không chứng kiến tôi lúc nào cũng buồn chán
- Ý chứng kiến tôi không cảm thấy thoải mái dễ chịu, Y không chứng kiến tôi lúc nào cũng không cảm thấy thoải mái dễn chịu.
- Ý chứng kiến tôi đi tìm cảm giác thoải mái dễ chịu. Ý không chứng kiến lúc nào tôi cũng đi tìm cảm giác thoải mái dễ chịu.
- Ý chứng kiến tôi đi học vì thoải mái dễ chịu, Ý không chứng kiến tôi là người lúc nào cũng đi học vì thoải mái dễ chịu.
Mình vừa ngồi tĩnh lặng thì có những suy nghĩ trên nổi lên. Mình thấy mình đi tìm cảm giác thoải mái vì thực tế mình đang chứng kiến mình không thoải mái, hạnh phúc. Những khoảnh khắc hạnh phúc, dễ chịu chợt đến khi mình gieo một nhân gì đó như mình học về chứng kiến cuộc sống dễ chịu hơn. Nhưng ngoài những khoảnh khắc dễ chịu thì có vô số khoảnh khắc mình không cảm thấy thoải mái để sống. Trong mình luôn muốn gạt đi thực tế không dễ chịu để hướng đến “cảm giác dễ chịu”. Mình đang chứng kiến những điều làm mình không thoải mái nên cơ chế tự nhiên trong mình tạo ra kết quả là mình không thoải mái. Mình lại không muốn ở trong sự không thoải mái này nên đi học, đi giải trí, tìm cách để trốn, để tìm cảm giác thoải mái". Thay vì xem lại mình đang chứng kiến điều gì mà làm mình thấy không thoải mái, điều mình chứng kiến có nhầm lẫn gì khongi? Mình không như vậy. Mình đi tìm cảm giác thoải mái. Việc học cũng để đi tìm cảm giác thoải mái. Nên cứ học thấy thoải mái thì ngưng.
Mình cho con ti, xong bị ngắt quãng. Mình đọc lại phần ví dụ cho chứng kiến và bổ sung thêm đoạn in nghiêng. Viết xong là mình hết cảm thấy chán nản. Mình chỉ chứng kiến một khoảnh khắc, sự kiện nhưng lại đi kết luận mình là người như vậy. Dẫn đến đầu ra là mình chán chán, chùn chùn.
Ý chứng kiến trong khi học SH mình có học trong ảo tưởng, không chứng kiến. Ý không chứng kiến lúc nào mình cũng học trong ảo tưởng. Và Ý không chứng kiến do chương trình SH làm mình ảo tưởng.
Tai chứng kiến anh Quý nói chỉ công nhận chị Liên dạy chương trình anh Quý. Tai không chứng kiến anh Quý bác bỏ chương trình chị Liên phát triển lên.
Mình chứng kiến bằng tai, mắt là SH không dạy về thiền chứng kiến. Mình không chứng kiến bằng tai, mắt chương trình SH không dạy về chứng kiến, hay SH dạy chương trình không dựa trên chứng kiến.
Ý chứng kiến mình không cảm nhận lợi ích của Xmii, Ý không chứng kiến chương trình Xmii không có lợi ích.
Ý chứng kiến Xmii coach mang lại lợi ích cho mình, Ý không chứng kiến Xmii coach không mang lại lợi ích cho coachee.
Ý chứng kiến mình có cảm giác chồng mình vô tâm, ích kỷ. Ý không chứng kiến chồng mình là người vô tâm, ích kỷ.
Mắt, tai chứng kiến SH không có khoá học dạy trực tiếp về đối tượng “chứng kiến”. Mắt, tai không chứng kiến SH không dạy về đối tượng chứng kiến trong tất cả chương trình.
Đối tượng chứng kiến trong mình là một cái gì đó mà mình thấy kiểu nó biết tuốt, mình chỉ cần tua lại là nó biết hết, nói ra được hết điều nó chứng kiến và điều nó không chứng kiến. Kiểu nó rất trung thực, chính xác. Chỉ có ý thức của mình bị nhầm lẫn khoảnh khắc nó chứng kiến thành nguyên quá trình, một điểm của đối tượng thành nguyên đối tượng. Trạng thái chứng kiến sự chứng kiến là trạng thái mình luốn ý thức được mình đang chứng kiến điều gì và cơ chế chứng kiến tự động chạy theo điều mình ý thức được. Làm mình hạn chế xảy ra nhầm lẫn điều mình chứng kiến với điều mình không chứng kiến. Hiện tại mình đang chứng kiến mình có niềm tin là nếu mình luôn sống trong trạng thái chứng kiến sự chứng kiến thì mình luôn ý thức được mình đang chứng kiến điều gì thì mình sẽ không bị nhầm lẫn, chứ không phải là hạn chế.