Bài viết này trên website có đề cập tới chứng kiến nè mọi người


Khi sống trong “Chứng kiến đích thực” thì không bị sự hấp dẫn của cái mới thu hút, không bị sự không hấp dẫn của cái cũ làm cho buồn tẻ, chán ngán. Nói đúng hơn thì khi đó ta không thấy mới cũng như không thấy cũ, không thấy hứng thú với cái mới, cũng như không thấy chán ngán với cái cũ. Khi đọc sách báo, thư từ, hay trao đổi với người khác, ta đọc trên chính những điều đang được đọc, trao đổi trên chính những điều đang được trao đổi. Và ta không đọc, không trao đổi trong sự so sánh: điều này ta đã biết rồi, điều này ta đã nghe rồi, điều này ta đã được đọc rồi, điều này người này đã nói,… Ta không chú ý quan tâm đến những điều đó, mà chỉ chú ý quan tâm đến chính nội dung đang được đọc, đang được trao đổi. Người sống với chứng kiến thực sự là sống như vậy đó.

2 Lượt thích

Có đề cập tới Phật tánh nè mọi người :slight_smile:

Thực ra mà nói, thì tôi chẳng viết cái gì cả, chẳng chứng minh cái gì cả. Mà chỉ là đại dụng của Tự tánh được khởi lên nơi tôi do đủ duyên mà thôi. Điều này thì tôi đã nói từ lâu rồi. Và tôi cũng chẳng thấy chị viết cái gì cả, chẳng thấy tất cả mọi người làm gì cả. Mà tôi chỉ thấy Phật tánh được hiển lộ, qua những hành động của mọi người mà thôi.

Ở đây chỉ có vấn đề là chị không thấy Phật tánh được hiển lộ qua những hành động viết sách nơi tôi, mà chị chạy theo ngôn ngữ, câu chữ, theo cảnh do tôi tạo ra, giống như con chó chạy đuổi theo khúc xương, mà không thấy người quẳng khúc xương đó ra vậy, hoặc giống như con trâu gặm bó cỏ chỉ thấy bó cỏ, mà không thấy người cầm cỏ đưa ra vậy. Và như vậy, chị thấy tôi viết sách, tôi chứng minh, chị bị ăn cỏ thì đó là lỗi của chị chứ đâu phải của tôi.

1 Lượt thích


Cái chứng kiến của chị là pháp sanh diệt, lúc có lúc mất, sau này khi cái thân tứ đại nơi chị đã bị hoại diệt rồi, thì cái “biết chứng kiến” đó cũng mất luôn, và “chứng kiến” cũng chẳng còn, đó cũng chỉ là trò chơi của tâm trí mà thôi. Chẳng cần chờ lúc chết đi, khi chị bực tức thì chứng kiến ở đâu? khi chị buồn phiền thì “chứng kiến” ở đâu? Khi chị sợ hãi thì chứng kiến ở đâu?

1 Lượt thích

Đoạn này là sao ta?


Lại nữa, chị ** ạ! từ trước tới nay, lúc nào chị cũng bị tôi gạt như một đứa con nít mà thôi. Tôi gạt chị như một đứa con nít, nhưng tôi không hề thấy là chị bị tôi gạt như một đứa con nít. Và bởi vì tôi viết: “Từ trước tới nay, lúc nào chị cũng bị tôi gạt như một đứa con nít”, nên điều đó chứng tỏ rằng tôi không hề thấy là chị bị tôi gạt như một đứa con nít. Nếu chị thấy tôi nói năng lung tung thì đó chỉ là do cái tâm trí hạn hẹp của chị, nó không cho phép chị hiểu đuợc ý nghĩa thâm thúy, của những điều tôi viết đó mà thôi.

  1. từ trước tới nay, lúc nào chị cũng bị tôi gạt như một đứa con nít mà thôi.
  2. Tôi gạt chị như một đứa con nít, nhưng tôi không hề thấy là chị bị tôi gạt như một đứa con nít.
  3. Và bởi vì tôi viết: “Từ trước tới nay, lúc nào chị cũng bị tôi gạt như một đứa con nít”, nên điều đó chứng tỏ rằng tôi không hề thấy là chị bị tôi gạt như một đứa con nít.

(Nếu chị thấy tôi nói năng lung tung thì đó chỉ là do cái tâm trí hạn hẹp của chị, nó không cho phép chị hiểu đuợc ý nghĩa thâm thúy, của những điều tôi viết đó mà thôi)

1 Lượt thích

Không có một câu nào là thật cả, nhưng cũng không có một câu nào là giả hết. Nếu chị thấy nó là thật, thì nó là giả, nếu chị thấy nó là giả (là cỏ) thì nó là thật. Lời nói của tôi không thật mà cũng không giả, nhưng đồng thời nó lại vừa giả, lẫn vừa thật

:melting_face: :melting_face: :melting_face:

1 Lượt thích

ê, đọc thấy hay ghê, mới đọc xong lá thư số 1. :))

1 Lượt thích