Tại sao mình phải né, tại sao mình chạy trốn, tại sao mình thấy không được tự do, tại sao mình thấy mình không còn là mình nữa, mình kiểu sợ sợ chạy chạy có gì đó rất lớn đang rượt đuổi mình muốn ập lên bao trùm lấy mình, mình rất sợ, cứ chạm mặt hoặc chỉ cần cảm giác sự có mặt của nhân vật đó là mình sẽ sợ sẽ muốn chạy, tại sao, tại sao vậy chời, sao nhỉ, vì sao mỗi khi thấy sự hiện diện của người đó là mình lại dúm vó lại, 3 chân 4 cẳng sẽ tính bài chuồn, lại còn kiểu co rúm lại, tụt hứng, tụt cảm xúc nữa, mình có cảm nhận về nhân vật này, từ lúc nghe Bích kể chuyện, thì mình cũng hỏi về cách mà 2 người tương tác với nhau, mình hỏi bạn liệu 2 bên có hợp nhau không, bạn nói không hẳn rất hợp, nói chuyện có rất nhiều thứ kiểu mỗi đứa mỗi ý, nhưng bạn này giúp Bích làm nên chuyện kinh doanh này, nếu một mình Bích thì chắc sẽ không làm khó khăn chật vật đại khái vậy, bạn ấy giúp Bích trong xây dựng sửa sang, túm lại liên quan tới chuyện mộc điện nước kiêm tất, bạn ấy làm mộc đi theo các công trình, và vừa rồi có đợt đi làm xa, bây giờ hết công trình thì về lại, mấy bữa nữa sẽ đi, 2 người ấy yêu xa mà không tính chuyện xa xôi, chỉ biết ngày nào hay ngày ấy, Bích kể bạn này có tất cả những gì kiểu như là khiếm khuyết của người trước bạn ấy, mà không quen bạn này chắc Bích cũng không thiết yêu đương gì đâu á, ừ nghe vậy, trong khi nghe về phía cảm giác của mình thì mình cảm giác mung lung lắm, mình cảm giác có gì đó giữa 2 nhân vật này, chỉ là kể thoáng qua nhưng sao mình cảm giác nó không có happy ending ấy là sao nhỉ, chỉ là cảm giác của mình thôi nha, với lại mình hay mắc cái tật suy nghĩ lung tung, suy diễn ờ hôm nay mới thấy cái vụ suy nghĩ quá của mình là suy diễn, kiểu chỉ cần có 1 tình huống thì lập tức trong mình sẽ nhảy ra cả tập đoàn làng xóm cái tình huống, rối tung rối mù hết lên, sau đó cảm xúc mặc sức nhảy múa trước mặt mình, có lúc điên lên được á. Nên là câu chuyện của Bích mình chắc chắn có cảm nhận, chỉ là mình không kể lại cho bạn nghe thôi, rồi khi nhìn thấy cách 2 bạn tương tác nhau, nói là nhìn nhưng mình không có nhìn, mình toàn quay mặt đi, chỉ nghe được âm thanh cảm giác cái bầu không khí thôi, mình cứ có cảm giác nó tù túng không thoát sao đó, không phải, không phải cách tương tác này, không phải kiểu bất lực của người nam như này, nếu mà như những gì mình từng xem trên phim ảnh và đút kết lại thì 2 người hạnh phúc, mà đúng hơn là người nữ hạnh phúc khi cô ấy là trung tâm, cô ấy được quyền không làm gì cả, chỉ ở đó và tận hưởng tình yêu kiểu em chỉ cần yêu thôi, thế giới để anh xử lý, là người nam sẽ luôn hành động để nữ nhân của mình được hạnh phúc và cô ấy xứng đáng được như vậy, cô ấy không cần làm gì hết chỉ ngồi đó tận hưởng tình yêu và tận hưởng bản thân mình thôi, nhưng cái mình đang cảm thấy lúc này không phải vậy, kiểu này đang là cô ấy lo quá nhiều chuyện, cô ấy đang kiểm soát có lúc còn là kiểm soát luôn cả anh ấy, và vai trò của người nam gần như bị tước đoạt, kiểu người nam như mẹ mình hay nói mỗi khi bọn mình không chịu làm việc nhà cứ để mẹ hò hét quát tháo mới chịu làm chút chút thì giờ mình đang cảm giác vậy, “cò mồi máy không động”, người nam đang không biết làm gì mà đốt thời gian vô mấy trò game hay show giải trí, vì mình có nghe âm thanh phát ra từ show nên mình cảm thấy vậy, và cách 2 nhân vật này tương tác nhau cho mình thấy một kịch bản nó đi theo hướng đó. Cái này là cảm giác về mối quan hệ của bạn, và hôm qua lúc mình đang nấu mình cảm giác ai đó nói nói gì với mình gọi gọi cái gì mà mình nghe không rõ, xong cứ em em rồi đi mất hút, lúc đó mọi người chuẩn bị đi ăn trưa thì phải, mình đang chuẩn bị nấu cháo, cái này không chắc nhưng mình tưởng tượng tới chuyện bạn kia có ý bắt chuyện mình nhưng mà mình né, không liên quan, rồi mình cũng tự tưởng ra cái giá trị của mình nó lên cao vút khi mình tương tác với mọi người mà mình cảm thấy yêu thương nha, cảm thấy mình chỉ cần cất lời thì việc gì cũng ok, kiểu trước khi cất lời thì đang sợ bị từ chối, xong liều làm thử thì quá sức tưởng tượng, lại còn thấy thái độ của đối phương rất chi ưu tiên mình nên phần giá trị nó đang được đẩy lên cao, theo cái đà cứ càng có người khác giới xuất hiện thì tự động trong mình nó đi vào cái vùng mơ hồ kiểu trên mây vậy, xong chân tay luống cuống không còn là mình nữa không còn tự do nữa mà kiểu phụ thuộc vào cái đánh giá của mọi người, kiểu sẽ vì đánh giá ấy mà sợ được sợ mất. Với nhân vật anh người yêu Bích thì vì mình đang nghĩ chuyện tình của họ không có đẹp như mơ, không cho mình cảm giác bền vững an toàn, và mình cũng sợ nó quàng sang mình, kiểu mình không an phận ấy, khi nghe về một nhân vật chỉ hành động làm được cái này cái kia mình đã có cảm giác yêu luôn được chứ chưa cần chứng kiến thực tế đâu, bằng chứng là những gì xảy ra trong 1 tuần đầu tiên khi tới Đà Lạt là cách mình bị đổ bởi ai đó, khi bị đổ thì mình hoàn toàn không còn là mình nữa, không tự chủ, không biết hậu quả sau đó là gì, không có tỉnh táo sáng suốt gì hết, có lần nghe Bích nói nhân vật nào mà cho mình cảm giác đứ đừ đừ ngay từ lần đầu gặp mặt rồi mình cứ xoắn xít nhắng hết cả lên thì không ổn, sau đó sẽ kiểu như trái đắng trái bom vậy, biết là không ổn nhưng cứ đâm đầu hết lần này tới lần khác. Nói cả đống túm lại tại sao mình lại mất tự do khi gặp bạn người yêu của Bích nhỉ, mình bị cảm thấy rắm rối giữa 2 luồng suy nghĩ, kiểu như mối quan hệ của bạn nó không đang cho mình cảm giác đi đến cùng được và mình đang kiểu có suy nghĩ tiểu tam nhé, lại giống mọi lần à, thích những người đã có vợ, thích người thành đạt đã có gia đình, à đúng kiểu vậy, kiểu họ chưa làm gì mình đã đổ rồi, thích họ xong tự dưng mình thấy mình dư thừa mỗi khi chạm mặt họ chứ chưa nói tới chuyện tương tác, lần này mình cũng sợ chuyện đó xảy ra, mình cũng có cảm giác dư thừa chân tay, không biết mình đang làm gì, cuống lên mỗi lần lướt qua vị trí ngồi mà có cảm giác nhân vật này xất hiện, tới cái mặt mình còn không dám nhìn thẳng, nhưng có cơ hội sẽ nhìn liếc nha, kiểu gì ấy nhỉ, mình đang tự thú những suy nghĩ cảm xúc của mình, mình không có muốn giữ nó ở bên trong chút nào cả, mình không muốn nó cứ dằn mình lên xuống, vừa nãy tính xuống bếp nấu mì ăn mà xuống đó thấy Bích đang chuẩn bị nấu phở, hị hị, xong lát thì Bích kêu bạn kia ra nấu, rồi mình chuồn luôn làm gì có chỗ cho mình nấu, lại còn đứng chúng nếu mình nấu lúc đó, không được, túm lại mình không còn thấy thoải mái tự do khi nhìn 2 nhân vật ấy, thôi lát mình nấu sau, mà giờ mình thay đổi rồi mình đi ra ngoài ăn xong đi vòng vòng cũng được nè, tự đưa mình đi ăn đi chơi, mà cũng nhờ nhân vật này xuất hiện mình mới có dịp thấy lại drama trong mình nổi lên ì xèo, mấy nay không có hứng viết bài, giờ không phải hứng mà không viết ra thì không chịu được, giờ là buông nó ra cho nhẹ cái người, rồi từ giờ có đi qua có lướt qua có đứng gần thì bớt run lại, bớt chạy trốn bớt chú ý tới người ta nhé nhé, có thể có thể sẽ bớt quan tâm người ta lại mà tập trung vô chuyện mình đang muốn làm hơn.
1 Lượt thích
Hahaha, em thích anh người yêu của bạn Bích à?
vầng, mà không hẳn nhé, em còn chẳng biết tên mặt mũi người ta như nào cơ
vậy là em đang thích cái gì vậy, có phải mình đang thích cái suy nghĩ của mình rồi gán cho nhân vật trước mặt, xong cứ thấy nhân vật ấy xuất hiện là tự dưng thấy luống cuống không còn là mình nữa không?