Ngày học hôm nay, là là1 ngày học khá sốc và sốc với mình, buổi trưa là nói chuyện họp xong, gần như xuống tinh thần và chết lặng luôn, không biết giờ thế nào đây, hoang mang, buồn rầu, tuột mút có, xuy sụp luôn và giờ cũng không biết thế nào nữa. Mình thả ra thôi và cứ cho những sự cảm xúc bên trong cứ dâng trào lên và mình chứng kiến hết những gì đang diễn ra và cũng kg đánh giá, phán xét gì nó hết chỉ tinh thần lúc ấy đang đi xuống lắm à. Sau đó học về chứng kiến qúa khứ , mà nhớ lại bối cảnh diễn ra mình có chuyện buồn, và mình nhìn tiếp buồn lúc ấy là cái gì vậy ấy. Một sự nhẫm lẫn ẫ, giá trị tu hành, hình mẫu người ta và những lúc khó khăn vè kinh tế gia đình, nó tái hiện lại rõ ràng với mình trải qua từng chặng một, lúc ấy mình khởi lên ủa sao lúc ấy lại buồn vậy ta, c ó phải mình đã gán ghép và đồng hoá những cái đó là mình hay không? Mình tách ra thấy nó khác mà , cái nào thấy sai, sai mình sửa chứ sao sai mình lại cho rằng mình thấp kém và mất giá trị vậy! Lúc ấy, mình chứng kiến lại thì mình lại tách ra và nhìn lại những chuyện của mình thấy cởi mở hơn và có niềm tin lại tăng lên là mình nhìn lại mình được, truy tìm lại quá trình diễn ra sự buồn xuống tinh thần lúc ấy sao tự nhiên tách ra dc và thấy vui hẳn lên lại. Khi mình chứng kiến lại nó lạ là chỉ cần chứng kiến lại thì sẽ rõ đối tượng lúc ấy thế nào diễn ra ra sao thì tự nó giải quyết luôn chứ không phải là mình đi tìm cách giải quyết nó làm gì, mà khi nhìn lại quá trình ấy thì chỗ nào nhẫm lẫn tự nó sẽ thấy và thay đổi luôn ngay lập tức lúc ấy. Nếu đúng thật sự là chứng kiến lại quá khứ thì mình thấy nó tách ra và mình thấy sự tách ra ấy trong mình. Đó giờ mình cứ mặc định là mình rất khó nhìn lại quá khứ diễn ra và càng khó nhìn lại lỗi, cái sai của mình. Nhưng sau lần này thì mình khác lạ lắm, nhìn lại phát hiện ra chỗ nhầm lẫn của mình và sẵn sàng trong tâm thế là nhìn lại và sai thì mình sửa thôi à. Chả biết sao mà nhìn lại lần này thấy được và tự tinh hơn về việc mình nhìn lại chính mình và đi tháo gỡ nó