[Bay Pham] Cảm nhận bổ túc buổi 2 khoá Hiểu về chứng kiến _08042024

Cảm nhận của buổi học bổ túc vừa rồi, là cảm giác hết sức mệt mỏi, vì cảm giác sợ hãi, bất an lại trỗi dậy. Mình cảm thấy buổi học đó là buổi như được khoáy đục những chất cặn bẩn ở tầng dưới đáy của mình. Lúc đầu nghe GV kể về đoạn quan sát, tự hỏi là kiếp sau mình có còn được sống được như vậy không? và đừng nói kiếp sau chỉ trong giấc ngủ mình đã sống lại với những cái giống như cũ. Nghe đến đó, trong mình đã bắt đầu thấy khó chịu, bắt đầu ứa nước mắt nhưng vẫn cố kiềm nén lại, vì mình đã từng chứng kiến nhiều giấc mơ mà mình thực sự kiệt quệ, không chịu nổi, cảm giác đau đến cùng cực. Mình nhớ có giấc mơ là mình chứng kiến cảnh mẹ mình nhảy từ tầng sân thượng xuống. Nhưng thời điểm đó học mình thấy ngon lành rồi, mình hoàn toàn làm chủ cuộc đời, mình thấy mình lèo lái cuộc đời mình như người thuyền trưởng lướt sóng, không có gì có thể làm khổ được mình trừ khi mình muốn, sống an vui, hạnh phúc. Nhưng khi chứng kiến hình ảnh trong giấc mơ đó, tự nhiên cảm thấy đau điếng, quằn quại, không sao cưỡng lại được, không chịu nổi, mà cảm giác nó rất thật, trong giấc mơ đó mình thấy mình không can thiệp được điều gì. Nên khi nghe mình cảm được điều này. Và trước đó vài ngày mình đã chứng kiến cảm giác sợ hãi, đau khổ khi nghe thông tin sự kiện, may mà cuối cùng nó chưa diễn ra, nhưng nhìn lại mình thấy trời ơi, sao mình lại cảm thấy khổ sở, đau lòng đến như vậy, ngoài sự suy nghĩ, sức tưởng tượng của mình. Nếu diễn ra thật không biết mình sẽ như thế nào. Từ đó, mình chứng kiến sâu thẳm trong lòng mình là cảm giác sợ hãi vô cùng lớn, sợ đủ thứ, sợ mất người mình yêu thương, sợ mình bị gì đó, sợ không biết chuyện gì sẽ đến với mình mà mình không hề biết trước được, nhìn sâu vào mình thấy là mình luôn sống trong nỗi sợ tràn ngập, bất an, nó như chìm sâu dưới đáy nhưng lại không chịu chứng kiến, nên không chứng kiến rõ nó, nhưng nó vẫn ngự trị ở đó. Chỉ là mình cố tình lơ qua, và đi tìm những cái khác đắp vào để cho mình có cảm giác an toàn, yên tâm. Nhưng vì sao mình lại có cảm giác sợ hãi, bất an đó? nhìn lại mình thấy mình luôn mình có nhu cầu kiểm soát mọi thứ. Nhưng vì sao lại có nhu cầu kiểm soát mọi thứ? Vì mình muốn giữ và muốn nó diễn ra theo ý mình, mình thấy nó như vòng lẩn quẩn, vì sợ nên có nhu câu kiểm soát, mà vì có nhu cầu kiểm soát nên lại có cảm giác sợ có cái kiểm soát được, cái không, giống như anh bảo vệ đi canh chừng khung thành. Nhưng vì sao mình lại có nhu cầu đi kiểm soát? Nhìn sâu vào mình thấy, mình đã có niềm tin, ý nghĩ và cho là sự thật luôn là mình có thể kiểm soát được, có thể thay đổi được điều diễn ra theo ý của mình. Đến khi chứng kiến những cảnh diễn ra không theo ý mình, dù mình có ý muốn kiểm soát, có sợ nhưng nó vẫn xảy ra, xảy ra vượt ngoài ý nghĩ, ý muốn của mình. Và mình thấy mọi thứ nó vẫn diễn ra theo tiến trình, quy luật của nó, không phụ thuộc vào việc mình có biết hay không biết về nó, có ý thức hay không ý thức về nó, thì hậu quả cũng sẽ đến và mình sẽ là người nhận lãnh, chứng kiến nó chỉ là thời điểm nào, chứ không thoát khỏi. Tự nhiên, mình cảm thấy sợ hãi vô cùng, thấy mọi hành động của mình đều tự tạo ra quả tiếp theo, kiểu nhân quả đó nó chẳng quan tâm là mình có thích hay không, có đúng ý mình hay không đúng ý, nó cũng tự diễn ra độc lập như thế, nên tự nhiên thấy tầm quan trọng của nhất cử nhất động của mình, hic. Mình mới giật mình, thực sự mình không kiểm soát được bất cứ điều gì cả, mà nó vốn dĩ diễn ra theo tiến trình, theo quy luật của nó. Nhưng lại nghĩ và nhầm lẫn sự thật là mình có thể kiểm soát nên mới có nhu cầu đi kiểm soát, làm công việc vô nghĩa là đi dè chừng, kiểm soát cho nó không diễn ra hoặc bẻ cho nó diễn ra theo ý mình. nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù mình có muốn hay không muốn, có kiểm soát hay không kiểm soát thì nó vẫn hiên ngang diễn ra theo quy luật vốn dĩ của nó, mà như mình không thể chạm tới được, nó như hoàn toàn tách biệt với mình như một thế giới riêng biệt, hoàn toàn không phụ thuộc vào ý mình, nên làm công tác thừa thì cũng chính mình là người chứng kiến cái đó, mình thấy nó giống như ảo tưởng, ảo ảnh rồi tự mình chứng kiến những ảo ảnh mà mình tự tạo ra, chứ thực tế nó vẫn là vậy. Từ nhận thức sai lầm đó, nhận thức sai lầm là mình có thể kiểm soát, thay đổi mọi thứ theo ý muốn của mình, nên phát sinh nhu cầu đi kiểm soát, thay đổi, rồi tự mình chứng kiến hàng loạt cảnh tượng đó. Mà những hiện tượng, hình ảnh mà mình chứng kiến nó như ảo ảnh mà tự mình tạo ra dựa trên ý muốn, ý nghĩ của mình, như tự đi trên con đường do mình tự vẽ ra theo ý muốn của mình, và con đường đó là con đường ảo ảnh. Còn con đường nó tự diễn ra theo thực tế, theo quy luật vốn dĩ của nó, mà không ai có thể thay đổi được, mình thấy đúng nghĩa là nó cứ hiên ngang diễn ra theo tiến trình của nó, mình không thể can thiệp, hay dù mình có muốn hay không muốn nó cũng sẽ diễn ra. Cũng giống như hình ảnh đám mây trên bầu trời, dù mình có khi thấy nó là hình con rồng, con cọp,… con gì đi chăng nữa thì nó cũng là nó, không hề thay đổi, chỉ có ảo ảnh của mình tự thay đổi theo. Hay tình huống hình ảnh sợi dây thừng, ban đầu mình nghĩ là mình chứng kiến con rắn nên có cảm giác sợ, và đó như là thật. Nhưng khi chứng kiến lại đó là sợi dây thừng thì cảm giác sợ không còn. Nên khi mình chứng kiến cái gì, thì chính mình nhận lãnh cảm giác đi theo nó, không thể tách rời, nên mình muốn vẽ thì vẽ, thì cũng không ảnh hưởng gì tới thực tế đang diễn ra, vẽ thì tự mình chứng kiến cái vẽ của mình, tha hồ nghĩ, tha hồ vẽ theo ý của mình, nhưng thực tế vẫn không thay đổi, một ngày nào đó cũng ập đến mà thôi. Cũng giống như tình huống anh chàng Grab đốt tiền, tha hồ đốt để thoả mãn nhu cầu đốt tiền của mình, nhưng kết quả dĩ nhiên theo quy luật của nó đốt thì sẽ hết, kết quả đó không thể thay đổi.

Vậy thì mình lựa chọn được cái gì? quyền lựa chọn của mình ở đâu? dùng để làm gì? Mình vẫn có 2 vùng mà mình còn cảm thấy boăn khoăn, mình có chủ động tạo ra được cái gì không? Ví dụ như mình muốn nhận kết qủa tốt thì mình chọn làm tốt, tạo ra nhân tốt để nhận kết quả tốt, Nhưng làm sao biết cái nào là cái đầu để tạo nhân, mà mình thấy nó luôn diễn ra, luôn vận hành theo quy luật của nó, mình không biết chỗ nào là điểm bắt đầu, chỗ nào là điểm cuối? cái nào là nhân, cái nào là quả? nó như là một cỗ máy luôn vận hành, liên tục, luôn thay đổi. Nếu mình có ý chen ngang vào tiến trình đó thì lại vô tình có ý muốn thay đổi, khởi tạo một cái gì khác đi và rồi tự tạo tiếp vòng lặp trong mớ ảo ảnh. Vậy chẳng lẽ mình chỉ cần chứng kiến nó? chỉ cần chứng kiến toàn bộ những gì đang diễn ra, và thuận dòng theo nó. Giống như mình trong lòng của dòng nước, và chỉ là thuận theo dòng nước, ah giờ tự nhiên thì thấy nó không còn là 2 vùng nữa, mà đúng nghĩa chỉ còn mỗi việc là thuận dòng thôi. Và nó như tách ra hai thế giới, một thế giới là mình, hai là những thứ mà mình chứng kiến, tồn tại hoàn toàn độc lập, không dính mắc, phụ thuộc vào nhau. Vậy điều mà mình thực sự chứng kiến là gì? là bản chất, là cái gốc, là quá trình của sự vận hành, tiến trình diễn ra theo quy luật của nó, không phụ thuộc bất kỳ gì ý của mình. Còn những hình ảnh, âm thanh, cảm nhận, xúc chạm là những cảm giác mình tiếp nhận và được mô phỏng thông qua các giác quan của mình. Nó giống như là những hiện tượng, cảnh vật được phóng ra thành hình ảnh, âm thanh,… thông qua các quan và hệ thống dữ liệu từ trải nghiệm, kiến thức,… của mình. Vậy những hình ảnh, âm thanh mà mình chứng kiến được không phải là điều mà mình thực sự chứng kiến, cái mình chứng kiến đã là kết quả đã được xử lý theo quy luật, giải mã theo hệ thống nhận thức, dữ liệu của mình rồi.

Nhìn lại, mình thấy biết ơn cảm giác sợ hãi, bất an vô cùng. Mình thấy mọi thứ đều giúp mình phản tỉnh, chỉ là mình không chịu nhìn, chịu chứng kiến để thấy, không thấy thì tự va vào tường, va đau chịu không nổi thì tự đầu hàng. Nó như là dấu hiệu, như là tuýt còi cho mình biết, như đời dạy mình. Đúng là thực tế, sự thật có sức mạnh vô cùng, mình không theo không được, cãi thì cứ cãi, sự thật cũng không nói lời nào, chỉ tự mình trải nghiệm, tự thấy đau thì tự bỏ, giống như là khi tự đút tay vào lửa thấy nóng tự nhiên thấy lửa sẽ không đút tay vào nữa.

1 Lượt thích