[Bay Pham] NV4_ Câu hỏi mở rộng, đào sâu vấn đề

=> C thấy nhờ Ý mà chị phát hiện ra chị đang tự giới hạn mình trong ý, như trói buộc, nhốt mình trong ý, ý cho rằng như thế nào thì như thế ấy, c theo ý, nghĩ ý là mình mà ko hay. Nên khi nhầm lẫn ý là mình là c thấy c đang sống trong kết luận.

1 Lượt thích

=> tức nhiên là sẽ ko có lợi cho mình, b thấy ko phù hợp thì đúng hơn và “Không có sự đánh giá, phân biệt, kết luận” mà B nói không có nghĩa là không biết, mình vẫn biết nhưng không có sự đánh giá, kết luận sự thật về đối tượng theo ý mình. Những ứng xử trong cuộc sống vẫn cần có phân biệt, đánh giá, kết luận nhưng quan trọng là mình biết đó là kết luận, đánh giá của mình chứ không phải từ thực tế như vậy á.

1 Lượt thích

Đối tượng “Ý” này như thế nào chị? Chị có thể mô tả rõ hơn được không? Đặc điểm của nó là gì?

===> “Cảm nhận sống trong chỗ này” => chỗ này là sống trong chứng kiến phải không B?

B có nhớ mình học chứng kiến thông qua các giác quan nào k? Trong đó có ý không? ===> theo B, liệu sống ở 1 chỗ không còn bất cứ ý gì có ổn không? Liệu việc bỏ tất cả ý có giống với việc ta bỏ đi các giác quan còn lại không?

Theo B, mình có thể sống mà không phân biệt không? Ví dụ: biết đây là cái ly, đây là cây viết, cây viết thì không dùng để uống nước, cái ly không dùng để viết thì liệu đây có sự phân biệt không? Hoặc là mình thấy đường này ngập, đường kia không ngập, ta chọn đường k ngập thì ở đây có phân biệt không? Và sự phân biệt này có cần thiết không?

Chị cũng chưa rõ về đối tượng này lắm. HIện có 2 cái chính mà chị thấy mình dễ bị chi phối nhất mà không hay là Ý muốn và Ý nghĩ.

  • Ý muốn thì là mong muốn của mình, có trước khi dẫn đến lựa chọn, quyết định. Nhưng nếu không quan tâm thì sẽ không thấy ý muốn này là của mình, mà chỉ thấy hành động, kết quả của ý muốn.

  • Ý nghĩ như những suy nghĩ, và suy nghĩ này thường được dựa trên niềm tin, quan điểm, nhận định, kết luận,…. Mình thường kết luận điều gì đó dựa trên ý nghĩ này, có khi cho nó là sự thật và đi theo.

“Cảm nhận sống trong chỗ này” => chỗ này là sống trong chứng kiến phải không B?
=> cái này B cũng chưa biết nữa, đang làm rõ thêm.

B có nhớ mình học chứng kiến thông qua các giác quan nào k? Trong đó có ý không?
=> B có nhớ, trong đó có các giác quan như mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý.

theo B, liệu sống ở 1 chỗ không còn bất cứ ý gì có ổn không?
=> sống này là sống trong cuộc sống thực tế hay sao T? nếu trong thực tế thì B chưa rõ, vì đây mới là trải nghiệm của B thôi. Dựa trên trải nghiêm thì B thấy ko vấn đề, vì bất cứ ý gì ở đây của B có nghĩa là ý riêng cá nhân của mình. Hoặc nếu có thì mình biết rõ đó là ý cá nhân của mình chứ không phải là từ thực tế, không bị nhầm lẫn.

Liệu việc bỏ tất cả ý có giống với việc ta bỏ đi các giác quan còn lại không?
=> B thấy ko á, vì ý ở đây B nói đến là “không còn bất cứ ý gì của mình” có nghĩa là không còn tất cả các ý riêng cá nhân của mình theo ý muốn, ý nghĩ gì của mình, không bẻ cong điều mình chứng kiến thông qua các giác quan theo ý của mình.

Chối bỏ điều mình chứng kiến đồng nghĩa với chối bỏ chính mình?

điều mình chứng kiến có phải là mình không ạ?
đồng nghĩa ở đây chị nói đến là đồng nghĩa về cái gì ạ?

1 Lượt thích

C thấy nó là một phần của mình, vì không có điều nào mình chứng kiến nằm ngoài mình. Mình như bao hàm toàn bộ những điều mình chứng kiến. Nếu không có mình thì mình sẽ không chứng kiến được những điều chứng kiến.

Đồng nghĩa ở đây chị nói đến là đồng nghĩa về cái gì ạ?=> đồng nghĩa c nói ở đây không phải nó là một, mà là tương trợ, gắn liền với nhau, như là hai mặt của một bàn tay.

Đúng rồi, chớ gì nữa bà :grinning: :grinning: :grinning:

1 Lượt thích