Nhớ lại buổi học vừa rồi, đầu tiên GV hỏi có biết vì sao có thêm buổi bổ túc số 2 không? mình nghĩ chắc là lớp chưa đạt được mục tiêu của buổi 1 bổ túc nên phải bổ túc tiếp buổi 2. GV chia sẻ, sau khi đọc bài của các bạn trên forum, tui thấy các bạn cần phải bổ túc thêm buổi 2. Và câu hỏi đầu tiên của GV là “bạn có cảm thấy hiểu về chứng kiến không?” mình thấy ngay là có, đã có cái hiểu nào đó trong mình, vì khi các bạn hỏi mình có thể trả lời dựa trên cái hiểu đó của mình. Đến câu “hiểu về chứng kiến giống hay khác với hiểu đúng về chứng kiến” . mình thấy chắc chắn là khác nhau. Khi hiểu về chứng kiến thì chỉ là hiểu thôi, có khả năng đúng hoặc sai. Còn hiểu đúng về chứng kiến, là như hiểu đúng về chính nó, chính đối tượng chứng kiến, đúng với bản chất của nó, không có vụ đúng hay sai nữa, không có sự thay đổi. Lúc đó khi trả lời câu hỏi thì có câu trả lời ra vậy, nhưng nhìn lại trong thực tế mình đã có sự nhầm lẫn, mình hiểu hiểu về chứng kiến là hiểu đúng về chứng kiến, là đúng với bản chất của chứng kiến luôn, chứ không có vụ hiểu đúng hoặc sai. Sau đó, GV có nói đây chỉ là qui ước của tôi, mình thấy ah, vì do trước mình qui ước hiểu về chứng kiến là hiểu đúng về chứng kiến, nhưng đúng là phân tách ra vậy tránh sự nhầm lẫn hơn.
Đến câu “Bạn có thấy mình hiểu đúng về chứng kiến chưa?” ban đầu mình thấy là rõ ràng là chưa, vì sao mình có thể hiểu đúng về đối tượng đó được, và mình không bao giờ hiểu được đúng bản chất của nó, có hiểu cũng chỉ là cái hiểu của mình về đối tượng chứng kiến đó thôi. Lúc đó, mình thấy ủa sao trả lời thấy ngon vậy, nhưng trong thực tế mình có thực sự thấy như vậy không, hay là mình thấy là mình hiểu đúng về đối tượng. giống như mình hiểu được về người khác vậy, những gì mình chứng kiến được đều là đối tượng, vậy mình đã sống được với điều này chưa? Chưa, mình vẫn sống trong chỗ cho rằng mình hiểu đúng về đối tượng đó. Và cái thứ hai là khi mình thấy mình chưa hiểu đúng về chứng kiến, thì ngay lúc đó mình lại thấy là mình đã có kết luận đã hiểu đúng về chứng kiến, nên mới kết luận là chưa hiểu đúng. Đó nên sau đó mình đã thay đổi câu trả lời là mình đã thấy mình hiểu đúng về chứng kiến. Khi trả lời, mình đã giải thích nguyên nhân vì sao mình thấy mình hiểu đúng về chứng kiến, thì mình kể lại quá trình diễn tiến đó, đúng là bị rơi vào việc kể chuyện. Nhưng mình cũng chưa rõ chỗ này lắm, vì đúng là lúc đó mình đang kể thiệt, kể lại diễn tiến vì sao lại có câu trả lời đó hay za. Nếu đúng thì mình chỉ cần trả lời dứt khoát và nguyên nhân vì sao, không cần kể lại diễn tiến của nó. Đúng là mình chưa có trách nhiệm với câu trả lời của mình, chưa thừa nhận với điều mà mình chứng kiến, nên mới có xu hướng kể chuyện lại như vậy.
Từng bạn trong lớp trả lời, đến đoạn anh L trả lời, mình không nhớ rõ câu trả lời của anh L lắm, mình nhớ GV chia sẻ về việc có 1 số bạn khi học về ptbt, thì bị vướng vào chỗ thấy ổn rồi, Và chuyện đó là bình thường, vì tui trước đây cũng vậy, tui nghĩ kiếp này mình ổn rồi, nhưng có 1 ngày ngồi quán lại và tự hỏi, mình có muốn quay trở lại như cũ không, thì tui rùng mình và tự trả lời là không. Và GV có chia sẻ về giấc mơ, và hỏi có phải trong giấc mơ các bạn sống giống như cũ không? mình gật đầu liền, vì mình đã trải nghiệm rất nhiều điều này trong giấc mơ. Có những lúc mình đã thấy ổn lắm rồi, không gì có thể tác động được mình, không gì làm mình có thể đau khổ, đau hay không là do mình muốn. Nhưng má ơi, đúng là khi rơi vào giấc mơ, có những giấc mơ giống như cho mình tỉnh ngộ, mình không thể nào chịu đựng được. mình nghĩ ủa bình thường mình thấy ổn mà, sao vô giấc mơ mình lại không thấy giống như ở ngoài ta? trong đó dường như mình thấy mình không thể can thiệp được gì, và nỗi đau như hiển hiện lên. Và có nhiều giấc mơ như thế. Lúc đó, tự nhiên trong mình trỗi dậy cảm giác xúc động vô cùng, nhưng đã cố nén lại không khóc, Đến khi ngồi một lúc, cảm giác sợ hãi của mấy ngày trước của mình hiển hiện lên. Cảm giác sợ, bất an trỗi dậy. Mình thấy như không kiểm soát được nó, mà chạm vào thì tự nhiên mình thấy đau như vậy, tự nhiên mình khóc ngon ơ. Nên xuyên suốt buổi cảm giác mệt mỏi vô cùng, giống như được khoáy đục những cặn bẩn dưới đáy lòng mình. Lúc đó, Mình thấy mình bất lực ghê, có rất nhiều thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, không thể nào kiểm soát được, và nó làm mình cảm thấy đau. Xong mình thấy trời ơi, cuộc sống như ngàn cân treo sợi tóc vậy, nó không đùa như mình nghĩ, không phải muốn làm gì thì làm, những cái lựa chọn của mình cũng chính là nhân tạo ra quả mà mình chính là người lãnh chịu, dù mình có ý thức hay vô thức đi chăng nữa. Mình không thể biết được chuyện gì sẽ đến với mình, mỗi hành động của mình, dù chỉ là ý nghĩ nó cũng đã tạo ra kết quả và chính mình là người nhận lãnh. Rồi sau đó, mình tiếp tục theo flow của buổi học. Giảng viên hỏi tiếp câu “chứng kiến và sống với chứng kiến giống hay khác nhau”, và trước giờ khi các bạn thực hành, các bạn có thấy 2 cái này khác nhau không hay là một. Và cả lớp chia nhóm ra thảo luận. Mình, T, HT, và anh N cùng nhóm. Mình thấy khác nhau, chứng kiến là 1 đối tượng, 1 hành động, còn sống trong chứng kiến là trạng thái sống. Chứng kiến là chứng kiến một đối tượng nào đó, còn sống trong chứng kiến là chứng kiến được toàn bộ quá trình chứng kiến, những gì mình chứng kiến.
Đến buổi chiều GV nói câu hỏi sự khác nhau giữa chứng kiến và sống trong chứng kiến tạm gác ở đó. Chiều nay tui cho các trải nghiệm 1 trải nghiệm nhỏ, đầu tiên GV hỏi các bạn có thấy cô gái ngồi sau lưng tui không? các bạn có biết người này không? Cả lớp trả lời là có. Và sau đó GV dẫn cả lớp ra ngoài ga, đi vào trong ga và GV quay màn hình 1 người đàn ông cho lớp xem và hỏi có biết người này không? cả lớp trả lời là không. GV hỏi tiếp vậy tại sao cô gái này thì các bạn trả lời là biết, còn người đàn ông lạ kia thì trả lời là không, vì sao lại khác nhau? và để có thêm thông tin, GV cho lớp thêm 1 vài ví dụ. GV mở hình trên màn hình laptop có hình ảnh người đàn ông giống như chúa Giesu và quay lại cho lớp xem. GV hỏi các bạn thấy gì? cả lớp trả lời là thấy hình ảnh người đàn ông giống như chúa Giêsu. GV zoom màn hình to lên và hỏi, các bạn thấy gì? lúc đó cả lớp ah ra, đó là hình ảnh các trái dâu xếp lại với nhau, nhưng nhìn nhỏ thì lại thấy là hình ảnh người đàn ông giống như Chúa Giêsu. GV hỏi vậy cái các bạn thực sự chứng kiến là gì? cái nào các bạn không thực sự chứng kiến. Và để có thêm thông tin, GV đưa ra thêm 1 số ví dụ khác. Ví dụ như nhìn thấy đám mây trên bầu trời, có lúc bạn thấy đó là hình con gấu, lúc là con gì đó mình không nhớ. Và ví dụ về sợi dây và con rắn, buổi chiều tối đi ngang khu rừng thấy có cái gì trên cành cây giống con rắn tưởng là con rắn nên sợ chạy, sáng hôm sau ra thấy hình ảnh chiều tối qua thấy là hình ảnh sợi dây chứ không phải con rắn, vậy hình ảnh con rắn đó đâu mất rồi. Và tình huống con cò, nhìn xa xa trên bầu trời thì các bạn thấy hình ảnh con cò, nhưng khi bay lại gần thì thấy hình ảnh những con chim nhỏ xếp thành hình ảnh con cò. Vậy trong những tình huống trên, điều các bạn thực sự chứng kiến là gì? điều nào là không phải thực sự các bạn chứng kiến? Cả lớp cùng chia nhóm thảo luận. Rồi nhóm mình tiếp tục thảo luận. Lúc đó mình thấy qua các tình huống trên điều mà mình thực sự chứng kiến chỉ là hình ảnh những chấm gộp lại thành hình ảnh, ví dụ hình ảnh trên màn hình máy tính, còn điều mình không thực sự chứng kiến là hình ảnh người đàn ông giống chúa Giêsu, hay là hình ảnh trái dâu xếp lại. Vì khi zoom nhỏ laị mình đâu thấy hình ảnh trái dâu, Nên cái mình thực sự chứng kiến chỉ là hình ảnh đó, còn hình ảnh trái dâu hay hình ảnh người đàn ông là được hình thành từ dữ liệu trước đó của mình. Và trường hợp đám mây trên bầu trời, thì điều mà mình thực sự chứng kiến là hình ảnh gộp lại thành đám mây, còn hình ảnh con gấu, con gì… thì không phải là điều mà mình thực sự chứng kiến, mà chỉ là do mình tưởng tượng, và hình ảnh con cò cũng vậy, cũng hình ảnh được phóng chiếu ra dựa trên thông tin hình ảnh nhìn thấy giống như là hình ảnh con cò, nên nghĩ đó là hình ảnh con cò, chứ con cò hay con chim đều không phải là cái mà mình chứng kiến. Mình nhớ GV có nhắc lưu ý là khi điều mà mình thực sự chứng kiến thì đó là sự thật, vậy những hình ảnh mà được giải mã, hình ảnh từ mình thì có phải là điều mà mình chứng kiến không? tức nhiên là không, vì nó phụ thuộc vào dữ liệu của mình, nhận thức của mình và nó có thể thay đổi theo thời điểm.
Và rồi các nhóm khác đặt câu hỏi, mình nhớ H có hỏi, có cái gì mình chứng kiến mà ngoài mình không? thì mình thấy là không, vì cái gì đã được mình chứng kiến đều ở trong mình cả, ngoài mình thì làm sao mình chứng kiến được. Sau khi các nhóm trả lời câu hỏi, mình nhớ GV có hỏi vậy khi nhìn thấy hình ảnh đám mây thì đám mây ngoài mình hay trong mình, có 1 số bạn trả lời là ngoài mình, mình thấy vẫn ở trong mình. GV hỏi tiếp, vậy hình ảnh con thú nằm trong mình hay ngòai mình, mọi người trả lời trong mình. GV hỏi ủa, sao lạ vậy, hình ảnh con thú nằm trên đám mây hay ngoài đám mây? hình ảnh con thú nằm trong đám mây, vậy vì sao đám mây ngoài mình còn hình ảnh con thú lại trong mình, lạ vậy, các bạn giải thích. Rồi GV hỏi tiếp, các bạn thấy mặt trăng ngoài mình hay trong mình? GV hỏi tiếp, vậy các bạn cao bao nhiêu? nặng bao nhiêu? Lúc đó mình thấy thì ra mình đang tự giới hạn, trói buộc mình trong ý nghĩ của mình, ý nghĩ mình cho rằng là mình, như mình đang cảm giác cái thân này là mình nên cho rằng thân này là mình, điều mình nghĩ và cảm thấy nhưng lại cho là sự thật.
Tiếp đó là GV chia sẻ 2 cách học, một là học => hiểu, và 2 là học => hiểu => áp dụng thực hành. GV hỏi theo các bạn trước giờ học theo cách nào? lúc đó mình thấy mình học theo cách 2. Và cuối cùng GV nói không có cách nào đúng hết . Vậy cách học nào là đúng? GV đặt câu hỏi và nói nếu ai trả lời đúng thì tui xác nhận cho học miễn phí, hii. Mọi người ai cũng đưa ra câu trả lời, nào là học trong chứng kiến, học theo lời chỉ dẫn của giảng viên, …. nhưng cuối cùng cả lớp đều chiụ thua, và câu trả lời là học => hiểu => xác nhận => áp dụng thực hành. Thấy câu hỏi mình mới ah uh đúng rồi, hiii. Nhưng vì sao mình lại không thấy ra cách này? đâu phải mình không biết, vì cũng có lúc mình đã không học theo quy trình này, lúc có lúc không, chưa xem đó là quy trình chuẩn, cách học chuẩn nên không nghĩ ra là đúng rồi. Và GV chia sẻ chính vì cách học sai nên kết quả cũng không đạt như mục tiêu của khoá học, mục tiêu khoá học là 10 mà các bạn chỉ mới nhận được 1,2 thôi. Và từ đó, có một số căn bệnh mà các bạn thường mắc phải. Thường là tự cho mình biết rồi, biết đúng rồi, rồi đi thực hành sai bét, cảm thấy mình biết nhưng lại nhầm lẫn là biết đúng rồi.
Rồi GV nói buổi học kết thúc tại đây nhé. Các bạn chia sẻ cảm nhận xem hôm nay học thấy thế nào? lần lượt từng bạn, H, T, T,…đến mình. Mình thấy cảm nhận của buổi học hôm nay thật mệt mỏi, ngổn ngang, đau tim. Khi nói đến tự nhiên mình thấy xúc động muốn khóc, nhưng đã kiềm lại và chia sẻ tiếp, vì buổi học hôm nay đã làm mình cảm thấy sợ hãi, khi kể lai thì tự nhiên mình như chạm lại nỗi sợ ấy. Nhưng cũng nhờ cảm giác sợ đó, tự nhiên mình thấy không còn con đường nào khác, chỉ còn con đường duy nhất để đi. Nhìn lại trước đó mình đã có sự ỷ y, mặc dù mình đã tự chứng kiến một vài lần về sự bí bách, đau khổ tột cùng, nhưng rồi lại chưa đi đến tận cùng, mà chỉ giải quyết vấn đề trong sự kiện đó.