Cái gì là của mình?
Suy nghĩ có phải là của mình không
Mình có đang cảm nhận
Mình có đi đứng, nói chạy hay cười đùa
Có một dòng suy nghĩ
Mình không hề suy nghĩ
Suy nghĩ cũng không phải của mình
Mình và suy nghĩ không liên quan gì nhau
Vậy thì suy nghĩ này có ý nghĩa gì với mình đâu
Nó như ở một thế giới khác, chẳng dính líu gì đến mình cả
Cảm nhận cũng không phải của mình
Mình không hề có cảm giác
Mình không nóng không lạnh
không vui không buồn
không sướng không khổ
không sợ không đau
Tất cả những thứ này, đâu phải của mình đâu
Chúng nó chẳng liên quan gì mình
Cớ sao lại cắm đầu bảo vệ chúng nó
Có một cảm giác ấm áp bao trùm
Mình cũng không phải là ấm áp
Ấm áp cũng không phải của mình
Mình và ấm áp, đâu có dính líu gì nhau
Rồi mình nói có một cái ‘‘mình biết’’
‘‘Mình biết’’ tức là một hoạt động mình đang nhận biết nè
Nhưng rồi… ‘‘mình biết’’ cũng lại là một đối tượng
‘‘Cái mình biết’’ này, vẫn không phải của mình
Mình bảo rằng: Mình thấy có một chút phản kháng
Thấy đối tượng ‘‘chống đối’’ ở bên trong
Nó như một tập hợp đầy vi hạt
Chống đối này… tồn đọng nhiều kiếp rồi
Mình có một niềm tin mãnh liệt rằng
Khi nào hết chống đối và phản kháng
Thì cái ‘‘ngộ’’ mới vào sâu hơn được
Chứ bây giờ nó cạn cạn nông nông
Vậy hỏi: Niềm tin này có thật hay không?
Nó có phải niềm tin của mình không hả?
Mình có tin như vầy không nhỉ?
Thì… mình không! Không sở hữu, không tin!
Tất cả mọi thứ trước giờ chưa từng có
Thì bây giờ, mất mát, sụp đổ gì
Kể cả những cảm giác hơi luyến tiếc
Cũng không hề thuộc sở hữu của mình
Bao nhiêu thứ không phải là của mình
Không có gì… là của mình, thật sự
Thế giới này và mình như tách biệt
Mình ở muôn nơi, lại chẳng đứng ở đây!
Mình không hề đi đứng nằm ngồi
Không nói năng, nghĩ suy, cảm nhận
Mình không có tình yêu bất tận
Và niềm tin xương tủy đời kiếp rồi
Mình không có gì cả
Thì chẳng lý do gì giữ một niệm ‘‘cái tôi’’