Tự nhiên mình cảm thấy cô đơn quá. Cô đơn vì mình không hiểu nổi mình, mình cảm giác như có cái gì đó nghèn nghẹn lại. Thi thoảng có một vài lúc mình cảm thấy rất khó chịu mà không tìm thấy nguyên nhân gì. Mình cảm giác như sâu trong lòng mình có nỗi khổ gì đó ghê gớm lắm, nhưng mình cũng không biết mình khổ cái gì nữa chứ. Chỉ là mình cảm thấy… mình không muốn phải chịu cảm giác này thêm nữa đâu. Cảm giác có nhiều thứ xoay vần trong mình, khiến mình hoang mang, mình thấy hơi mệt. Mình cảm thấy muốn thoát ra hết những cái này, làm sao để thoát ra nhỉ? Chết thì không thoát rồi đó, như vậy có phải là cần thoát khỏi sinh tử luân hồi luôn không?
Mình đang thất thường ghê thật. Có lúc mình cảm thấy rất vui, như chẳng có vấn đề gì hết. Có lúc mình lại cảm thấy có những nỗi buồn gì đó chưa được xả ra hết, nó vẫn không đã, như kiểu mình chôn nó đâu đâu mất rồi. Có lúc mình cảm thấy có rất nhiều động lực, phơi phới, hào hứng, tràn đầy năng lượng như kiểu chạy cái vù. Cũng có khi mình cảm thấy ủa sao chán vậy, tuột mood quá vậy ta, giờ mình phải thế nào?! Rồi mình mệt mỏi với sự thất thường của chính mình, mình mệt với sự thay đổi liên tục mỗi ngày, lên lên xuống xuống chẳng có gì gọi là ổn định. Có lúc vui thì sướng, mình thích vui; cũng có lúc mình thấy khóc được mới sướng, khóc xong thì đã, chứ vui lâu quá như thiếu mất một thứ gì. Mình phải làm cái gì đây nhỉ? Có cách nào khiến mình tan ra được không, như kiểu tan thành bọt biển ấy, hoặc tan thành mây, tan chẳng còn gì nữa, chẳng vui chẳng buồn, chẳng còn mình luôn, chẳng còn bất cứ sự nhận thức gì, chẳng còn đau khổ. Làm sao để mất mình luôn nhỉ? Mất theo kiểu không còn một chút cảm nhận gì, không còn cảm thấy điều gì nữa. Chứ cái lý lẽ gì mà mình cũng chưa nắm bắt được nữa… Mình được tạo ra từ đâu? mình được tạo ra như thế nào? tại sao lại có mình? tại sao lại có những vui buồn sướng khổ (nhưng mà thật ra lúc vui thì rất vui, chỉ có những lúc không vui mới khiến mình khó chịu thôi). Làm sao để không còn mình nữa, là không còn hẳn hoi luôn chứ không phải kiểu đổi trạng thái sống, đổi nơi sống hay hình thức sống. Mấy cái đổi này rốt cuộc thì cũng như không thôi, bản chất cũng y chang nhau, đổi qua đổi lại cũng chẳng có gì hay ho cho lắm.
Ước gì mình có thể tan ra như mây trời, hoặc tan như không khí vậy đó. Tan xong mất mình luôn, không còn mình luôn, để mình không còn cảm nhận được bất cứ điều gì nữa. Thôi cũng không cần phải vui đâu, không cần hạnh phúc làm gì, nếu như vui và buồn là hai thái cực, có hạnh phúc thì cũng có khổ đau, vậy thôi khỏi cần cái gì nữa hết, hay mình rủ nhau biến mất hết một lần luôn cho khỏe có được không. Chứ còn cái thân ánh sáng thì mình vẫn không chịu, mình không thích, vẫn còn cảm nhận này kia thì mình không muốn đâu. Chán ghê ấy chứ! Mình từ đâu đến? mình sinh ra từ đâu? tại sao lại có mình? làm sao để không có mình nữa?