Có lẽ là mình ấn tượng ở cái phần đầu tiên của buổi học hôm nay khi mà nghe Minh Đăng chia sẻ là học chứng kiến không phải là học một kỹ năng như lái xe mà là chứng kiến là một công cụ đã có sẵn giống như trong nhà mình đã có một con dao, vấn đề là mình sẽ sử dụng con dao đó như thế nào và vào việc gì mà thôi. Trước đây thì mình hay hiểu chứng kiến nhưng mình thường không diễn đạt rõ ràng tức là mình chỉ nhận biết sự việc hay đối tượng chứng kiến chứ mình không xác định rõ mình chứng kiến được qua cửa nào trong 6 cửa tai, mắt, mũi, lưỡi, thân, ý. Mình chỉ biết là có những hiện tượng xảy ra và mình tiếp nhận được cái thông tin đó thôi, có lẽ là mình không để ý lắm đến những cửa tiếp nhận thông tin này mà chỉ để ý đến cái việc tiếp nhận thông tin đầu vào mà thôi và điều này khiến cho quá trình mình tiếp nhận thông tin đầu vào thì mình không xác định rõ từ nguồn nào và thành thử ra là có sự lẫn lộn về thông tin đầu vào do chứng kiến và những nguồn khác có thể là do kiến thức, do người khác nói lại, do suy đoán tưởng tượng, do ký ức kinh nghiệm, nó thành thử ra một mớ hỗn độn thông tin đầu vào. Đến buổi hôm nay thì mình thấy điều có ý nghĩa với mình chính là phân tách được thông tin từ cái nguồn chứng kiến và những nguồn khác. Dẫn tới mình có thể phân tách được những nhận thức nào là từ nguồn chứng kiến và những nhận thức nào là từ những nguồn khác mang lại. Điều này có ý nghĩa gì đối với bản thân mình? Thì mình thấy rằng đó có ý nghĩa rất lớn bởi mình coi những điều mình chứng kiến qua các giác quan là sự thật, điều chứng kiến qua các giác quan là cái thực tế của mình mà sự thật thì có tính chất là sáng tỏ, ở đây không có sự tin, hay không tin hay ngờ vực gì cả, có một sự rõ ràng ngay từ đầu. Có một điều là mình có chấp nhận sự thật mà mình chứng kiến hay là không thôi. Bởi theo sự quan sát của mình thì mình thấy rằng có khá nhiều sự thật nó đi ngược lại với cái mong muốn bên trong của bản thân mình nên mình luôn tìm cách trốn tránh và chối bỏ sự thật mà mình được tiếp nhận qua các giác quan của mình. Mình thấy rằng là việc tôn trọng và chấp nhận sự thật nó có mối quan hệ chặt chẽ với sự chứng kiến của bản thân. Đối với mình thì mình thấy có nhiều thời điểm thì mình đã tự che mắt mình chứng kiến những sự thật và điều này gây ra những hậu quả xấu đối với mình. Kết quả cuối cùng thì mình luôn là người gánh chịu. Có một vấn đề đặt ra trong buổi thảo luận hôm nay là chứng kiến có gây hại gì cho mình không? Về mặt nhận thức thì mình thấy là không vì mình thấy khi nhìn thấy sự thật là những nhận thức rõ ràng qua các giác quan thì mình có thể đưa ra được những hành động đúng đắn phù hợp với bản chất vấn đề hơn. Nó giúp mình có một cái cơ sở vững chắc cho việc đưa ra những hành động, tư duy. Vấn đề đặt ra là tại sao mình lại trốn tránh sự chứng kiến hay mình không chứng kiến, không sử dụng chứng kiến như một công cụ trong cuộc sống hằng ngày? Mình sợ thấy mình sai, mình sợ thấy mình khác người hay không được mọi người chấp nhận cái nhận thức của mình, mình sợ mọi người phán xét cái nhận thức của mình. Đúng như Minh Đăng nói hôm nay ở trong đầu mình luôn có 2 cơ chế một cơ chế trả lời theo những gì nó nhận thức chứng kiến được và một cơ chế trả lời theo những ý kiến khác và cái lựa chọn là ở nơi mình là mình sẽ lựa chọn cái nguồn nhận thức nào, theo các nguồn nhận thức nào, sống theo cái nguồn nhận thức nào. Cái buổi hôm nay thì mình thấy điều ý nghĩa nhất đối với mình là việc phân biệt rõ chứng kiến đối tượng khác với cả chứng kiến khái niệm đối tượng. Quả thật là khi mà mình chứng kiến được đối tượng như cái cây, cái bút thì mình có thể đưa ra một cái định nghĩa khá dễ dàng và cũng không phải câu nệ nhiều lắm về ngôn từ vì mình thấy đó là những cái mà mình được xác định qua các cửa, các giác quan của cơ thể mình, còn những cái chứng kiến dựa trên khái niệm thì nó thường là những cái cố định. Mình thấy cái khái niệm mà dựa trên đối tượng nó có một sự tươi mới. Trong buổi hôm nay thì mình nhìn cái cây, và mình thấy ra là có thể có nhiều góc nhìn khác nhau, chứ không hoàn toàn là cố định và cái góc nhìn nào thì cũng có thể chấp nhận được. Nếu cuộc sống mà mình và mọi người xung quanh đều nhìn về một đối tượng để nói chuyện thì mình thấy vấn đề mâu thuẫn có thể được giải quyết theo hướng tích cực hơn, thậm chí có thể hóa giải được những mâu thuẫn. Mình thấy đúng là đa phần thì mình vẫn học tập hay sống theo những khái niệm và định nghĩa mà mình tiếp thu được từ bên ngoài chứ không theo những cái khái niệm mà mình chứng kiến qua các đối tượng. Ví dụ như là tình yêu là phải như thế này mới là đúng, sống như thế này mới là người có đạo đức vv. Những cái nhận thức qua việc chứng kiến khái niệm đối tượng nó nhiều khi nó sinh ra những cái chuẩn mực làm mình phải tuân theo, còn cái chứng kiến đối tượng thì mình nó là cái tươi mới bởi vì cái đối tượng mà mình nhìn thấy và cảm nhận qua các giác quan nó có sự biến đổi không ngừng. Mình thấy ở đây mình đã bó hẹp mình trong những cái khái niệm, các tiêu chuẩn, mình đã nhìn cuộc sống qua những thứ đó. Ở đây mình thấy chứng kiến nó khác biệt là mình tiếp xúc trực tiếp với đối tượng và sinh ra nhận thức chứ không phải thông qua một lăng kính nữa là những cái định nghĩa về đối tượng để nhìn đối tượng. Mình chợt nhận ra cái mà anh Quý và Minh Đăng nói là khi nói chuyện cùng nhìn về một khái niệm, hay một đối tượng nó có ý nghĩa trong vấn đề giao tiếp. Mình thấy những cuộc tranh cãi chủ yếu xảy ra dựa trên việc bảo vệ quan điểm, hay khái niệm, chứ hoàn toàn không dựa trên nhận thức từ sự chứng kiến đối tượng. Buổi hôm nay thì mình thấy phần cuối có một số những trải nghiệm qua việc chứng kiến và không chứng kiến những đối tượng như không gian, nhân vật, đồ vật, và cả về bản thân mình nữa. Mình thấy rằng khi mà cố định được mốc thời điểm thì mình thấy việc nhận thức chứng kiến nó trở nên khá rõ ràng, cái chứng kiến là mang tính thời điểm. Trước đây thì mình cảm thấy có một sự mông lung, không chắc chắn về cái đối tượng nhưng mà qua cái việc nhận thức chứng kiến đối tượng ở những thời điểm, biến động qua những thời điểm thì cái sự mông lung, chơi vơi, không chắc chắn của mình nó đã bớt đi nhiều, trước đây thì mình quen cái việc chứng kiến qua khái niệm đối tượng. Ví dụ mình định nghĩa cái cây nó phải như thế này theo một cách cố định, nhưng nếu định nghĩa theo kiểu chứng kiến thì cái cây biến đổi liên tục theo đối tượng, theo thời điểm. Mình cảm thấy khá là tâm đắc sau buổi học ở này là về cái nhận thức về đối tượng, cái khái niệm về đối tượng mang tính động, có sự biến chuyển qua thời điểm và qua những đối tượng khác nhau mà mình có thể trực tiếp cảm nhận bằng các giác quan. Mình lại thấy thêm được cái ý nghĩa của việc chứng kiến và không chứng kiến, nhận thức của việc chứng kiến và không chứng kiến qua các đối tượng và qua các thời điểm khác nhau từ không gian, đồ vật, người khác, bản thân mìnhvv… tất cả trải dài như cái thế giới bên ngoài và bên trong mình. Đến đây thì mình cũng lý giải được một phần cái hiện tượng bảo vệ, xù lông mà ở cuối buổi học mình có thắc mắc khi không chứng kiến.
2 Lượt thích
Anh đọc lại bài cảm nhận này và viết chi tiết hơn những điều anh đã nói đến nhé! Càng chi tiết cụ thể càng tốt.
1 Lượt thích