Mấy bữa trước mình thấy có tâm trạng buồn, vì mình đã chứng kiến một vài sự kiện không đúng với ý muốn của mình, và không nghĩ rằng nó sẽ diễn ra đột ngột như thế. Khi chứng kiến những thông tin như vậy, mình đã chối bỏ, không muốn chấp nhận vì không muốn điều đó xảy ra, mình thấy có cảm xúc buồn, cảm giác đau, có ý muốn níu kéo. Chứng kiến lại vì sao mình lại có những phản ứng như vậy? thì mình thấy mình đã không chấp nhận, mình đã không tôn trọng thực tế, không tôn trọng điều mình chứng kiến với thông tin mình nghe được, mà muốn mọi việc diễn theo ý mình, nhưng khi chứng kiến lại rõ ràng những điều mình đang chứng kiến là những kết quả mình đã tạo ra trước đó, mà mình đã không ý thức nên nó diễn ra trong vô thức, và giờ là kết quả mà mình nhận được. Khi chứng kiến lại và chứng kiến điều đó, mình đã hoàn toàn chấp nhận. Và có những lựa chọn, quyết định tiếp theo để không nhận lãnh hậu quả tương tự như vậy. Vì mỗi lựa chọn, hành động của mình đều tạo ra kết quả, nó vẫn hoạt động liên tục không ngừng, dù không làm gì cũng là hoạt động, dù không chọn gì, quyết định gì thì vẫn là lựa chọn, quyết định, và kết quả nó vẫn diễn ra, và mình vẫn là người chứng kiến, nhận lãnh kết quả, hậu quả đó. Nên mình vẫn tạo ra kết quả, hậu quả cho mình hàng ngày, hàng giờ qua những lựa chọn, quyết định của mình, chỉ là mình có ý thức nó hay không? và mình vẫn nhận lãnh nó dù có đúng ý muốn hay không đúng ý muốn, vì kết quả này được hình thành dựa trên những ý muốn, lựa chọn và quyết định của mình trước đó. Nhìn lại thì mình thấy có những nhận thức sai lầm trước đây, mình đã bỏ qua những lựa chọn, quyết định của mình, không ý thức chứng kiến rõ nó, chỉ quan tâm đến những điều mình quan tâm, mà không nhận thức rõ rằng dù có quan tâm hay không quan tâm cũng là quan tâm, dù có lựa chọn hay không cũng là lựa chọn, dù không làm thì cũng là làm, tự nhiên thấy mình tự giới hạn trong vùng ý thức chứng kiến này lại dựa trên những điều mình thích. Nhìn lại mình đã chưa thực sự có trách nhiệm 100% với ý muốn của mình, nên đã chưa thực sự mở rộng để chứng kiến mọi lựa chọn , quyết định của mình mà tự giới hạn. Khi nhận lãnh hậu quả và chứng kiến lại thì mới thấy, nên tự nhiên mình có nhu cầu ý thức chứng kiến từng phút, từng giây, nếu không thì lại tiếp tục nhận lãnh hậu quả với những lựa chọn, quyết định trong vô thức của mình mà không hay. Mình lựa chọn, quyết định cái gì thì kết quả sẽ ra như thế ấy. Chứng kiến lại mình thấy điều này cũng giống như trải nghiệm khi leo lên cầu thang trong buổi học bữa trước, mình thấy nó nguy hiểm nên sẽ tự động ý thức chứng kiến từng bước chân một, không rời chỗ chứng kiến đó.
Chứng kiến có làm hại mình không? mình có chứng kiến chứng kiến làm hại mình không? hay là nghĩ? chứng kiến lại mình thấy có ý nghĩ là chứng kiến làm hại mình, nhưng thực sự thì chứng kiến làm hại mình không? nhìn trên nhiều ví dụ tình huống trong cuộc sống ví dụ như tình huống của Anna, nếu Anna nghĩ điều Anna chứng kiến là chồng mình ngoại tình và Anna cho rằng đó là sự thật, nếu như Anna chứng kiến thực sự thì chỉ là hình ảnh chồng mình chở cô gái, khác với nhận định trong lòng Anna là hình ảnh đó là chồng mình ngoại tình, thì sẽ khác với điều Anna đang tin đó là sự thật, Vì khi chứng kiến thì mình phải loại bỏ những cái mình thấy nó không đúng với ý mình, ngược lại với mình. Nhìn lại đoạn này tự nhiên mình thấy trước giờ mình lấy nhận thức mình cho là đúng, là sự thật là tài sản, nên mới bảo vệ, gìn giữ. Nhưng nếu thấy nhận thức đó là đúng, là sự thật thì đâu có nhu cầu đi học, đi tìm ra sai lầm để sửa sai. Nên ngầm đâu đó, điều này đã chi phối. Vậy cái nhầm lẫn ở đây là gì? là ý muốn muốn bảo vệ điều mình thấy là đúng, là sự thật. Nhưng vì sao lại như vậy? vì mình đã không thực sự chấp nhận tất cả những hình ảnh mà mình nhìn thấy, không nhận lãnh trách nhiệm 100% với những điều mà mình làm ra, nên mới chối bỏ, trốn tránh, không chấp nhận tất cả những hình ảnh mà mình thấy nó không phù hợp với ý mình. Khi không có nhu cầu này, thì tự nhiên không còn sự chối bỏ, chạy trốn, phân biệt, đánh giá điều này, điều kia nữa. Mà hoàn toàn chấp nhận nó. Sao tự nhiên nó giống như việc tự mình thả trói cho mình, thả sự giới hạn, trừng phạt, nhốt mình trong những mặc định, niềm tin. giờ tự nhiên mình thấy mình hoàn toàn chấp nhận những điều đến với mình, vì đó hoàn toàn là kết quả mình đã tạo dựng trước đó, do những lựa chọn, quyết định của mình, chỉ là tự mình giới hạn mình trong những cái ý nghĩ mình cho là đúng mà thôi. Chấp nhận những điều mình nhìn thấy cũng đồng với tôn trọng thực tế, và tự nhiên mình cảm nhận sự tự do, thả trói cho mình. Mình hoàn toàn có thể chứng kiến được tương lai, mình muốn như thế nào thì lựa chọn, quyết định và hành động của mình sẽ theo thế ấy. Chỉ là ý thức rõ ý muốn đó, mình hoàn toàn làm chủ với nó, chỉ là có ý thức/chứng kiến được mình vẫn luôn là người chủ, luôn là người lựa chọn, quyết định nó không. Ý muốn- Lựa chọn, quyết định- hành động -kết quả nó hoạt động theo chuỗi logic như thế.
Nên nhìn lại mình thấy cái quan trọng là bật đèn lên, ý thức chứng kiến rõ mọi lựa chọn, quyết định của mình trong từng phút, từng giây. Trước mình cứ hay đổ thừa cho vô thức, vì vô thức nên không thấy được, nhưng rõ ràng khi nào không còn vô thức? khi ý thức thì tự nhiên vô thức chuyển thành ý thức, cũng giống như việc ý thức chứng kiến, khi ý thức chứng kiến thì mình chứng kiến rõ ràng hết tất cả mọi đối tượng mình chứng kiến, mình ví nó như việc bật đèn pin, mở đèn trong nhà lên sẽ chứng kiến/thấy được những thứ trong nhà mình. Còn nếu chỉ mở 1 phòng thì sẽ chỉ thấy 1 phòng, mở hết không giới hạn thì mình sẽ thấy được rộng hơn. Tuy nhiên, cũng không chủ quan là mình đã mở hết, vì có những khu vực mình chưa thấy không hẳn là không có, nên cứ thể mở dần, thấy mình đang tắt chỗ nào thì mở chỗ đó lên trước.
Khi chứng kiến mình có tận hưởng cuộc sống không? như khi chứng kiến một bông hoa, mình chỉ hoàn toàn hướng tâm vào đó, không có chút suy nghĩ, không mong cầu nó phải thế này, thế kia, không đánh giá, phán xét, cũng không có ý muốn thay đổi nó như thế nào, mà chỉ đơn giản thưởng thức chính nó, không thêm bớt, không cần làm gì, khi đó tự nhiên mình có cảm giác tận hưởng, kết nối trực tiếp với nó, và tự nhiên có sự yêu thương.
Mấy bữa nay mình thấy ủa hình như mình đã có nhân thức sai, nghĩ rằng điều mình chứng kiến nằm trong mình, nhưng thực chất mình có chứng kiến được điều gì nằm trong mình, hay ngoài không, hay của mình không, hay do là mình tự mình có sự gắn bó mật thiết với đối tượng mình tiếp nhận trước đó và mình gán ghép cho nó? cái mình thực sự chứng kiến là gì? chỉ là những thông tin của âm thanh, những hình ảnh, cảm xúc, cảm giác, cảm nhận, suy nghĩ, ……chứng kiến/nhận biết những thông tin thông qua những giác quan đó, chỉ có bấy nhiêu, chứ đâu chứng kiến được những thông tin đó nằm trong mình hay ngoài mình hay là của mình đâu? nhưng trước giờ mình bỏ lơ việc này và sống theo mặc định, ý nghĩ mình cho sự thật luôn, nên không làm rõ nó. Không dựa trên đúng điều mình chứng kiến, mà lẫn lộn giữa điều chứng kiến và mặc định, ý nghĩ của mình rồi kết luận. Nếu thực sự chứng kiến thì chỉ là chứng kiến những thông tin thông qua tai như âm thanh, hình ảnh,… vậy thôi, chứ không phải của mình, hay trong mình, nó cũng chỉ là đối tượng được mình chứng kiến, bản chất là như nhau, hoàn toàn độc lập, tách rời, như là cơn gió thổi qua, khi thấy có cảm giác vướng mắc chính là mình tự níu kéo lại, vịnh lại, giữ lại nên mới có cảm giác đó, còn không thì nó cứ tự nhiên trôi qua một cách tự nhiên theo quy luật tuần hoàn của nó, giống như việc mình chứng kiến một bình bông, không vướng mắc gì thì tự nhiên mình có sự tận hưởng, thưởng thức chính nó. mình còn vướng mắc vào cái gì, tức cái đó là mình muốn nắm giữ lại, và có cơ duyên với nó từ trước, có thể là duyên, có thể là nợ, nên cái của mình là tự giải nghiệp, tự giải nợ duyên của mình với các đối tượng mình tiếp nhận mà mình đã tạo dựng trước đó. Mình sẽ ý thức chứng kiến chỗ này để làm rõ hơn.