Cảm nhận buổi học bổ túc _07/04/2024_Nguyễn Sơn Lâm

CẢM NHẬN VỀ BUỔI HỌC BỔ TÚC 07/04/2024
Sau buổi học về mình cảm thấy có chỗ nào đó nó bế tắc ở trong mình thì phải, tôi hôm trước định xem lại viết ra nhưng nó bị mắc bị bí ở đâu đó mà mình không tài nào viết ra được. Hôm nay thì mình thấy cái bế tắc đó đã được giải quyết sau khi mình viết xong bài tường thuật về buổi học và post lên facebook và forum của Thiền Việt Nam. Mình gỡ được cái bế tắc là mình đã nhìn lại được rõ hơn toàn bộ quá trình buổi học. Có lẽ điều mình cảm thấy tâm đắc nhất trong buổi học vừa rồi chính là cái tâm thế học, cái động lực học và cái cách học của bản thân mình cần điều chỉnh lại. Thứ nhất là mình cần bỏ cái tâm chiến đấu, cái tâm đề phòng trong quá trình học, đó là cái tâm mà sợ sai, sợ bị thầy bắt lỗi, rồi đi đoán ý thầy không dám đưa ra câu trả lời thật của chính mình, mình thấy là khi mà anh Quý đối thoại với bạn Huỳnh Tâm về cái thật của chính mình, cái phần thật lòng của chính mình, coi trọng cái phần thật của chính mình và đối thoại với nó. Đối với mình thì điều này nó rất có ý nghĩa. Nó như một kim chỉ nam. Mình thấy cái đoạn mà anh Quý nói là cái phần thật của mình bị chôn sâu, cái mình bác bỏ cái thật của mình, cái mình đang tạo ra cái mặt nạ với chính mình là những điều mình cảm thấy rất lưu tâm vì mình cảm thấy mình đang bị như vậy. Cái mà anh Quý nói là chối bỏ bản thân thì thấy cuộc sống không có ý nghĩa làm mình cảm thấy băn khoăn và cần phải suy ngẫm lại. Đúng là mình cũng đã từng trải qua cái trạng thái mà anh Quý nói. Mình thấy cái câu hỏi của anh Quý hiểu về chứng kiến và hiểu đúng về chứng kiến nó có một cái gì nó đụng đến cái hiện trạng của mình lúc này. Cái trạng thái đó là mình luôn có một cái hiểu về chứng kiến ở trong nhận thức của bản thân, nhưng cái hiểu về chứng kiến đó đã thực sự đúng hay chưa thì chưa chắc. Mình thấy có một cái là mình cho rằng cái hiểu về chứng kiến của mình là đúng và khi ra ngoài thực tế, khi mình thấy có những trường hợp mình nhầm lẫn giữa chứng kiến và không chứng kiến, khi mình nhận nhầm như vậy thì mình mới suy ngược trở lại là tại sao mình hiểu về chứng kiến rồi mà lại còn sai lầm như vậy và điều đó chứng tỏ cái hiểu về chứng kiến của mình chưa đúng, chưa trọn vẹn nên mình mới có sự nhận nhầm. Cái hiểu về chứng kiến mà cho là nó đúng của mình là một niềm tin, một kết luận. Mình nhận ra là cái chỗ làm mình bị đóng băng là ở đây, bởi vì nếu mình nhận nó là đúng thì mình sẽ đi bảo vệ, còn nếu mình thấy cái hiểu về chứng kiến của mình chưa rõ ràng, nói đơn giản là mình chưa thấy rõ được chứng kiến là cái gì thì mình mới có động lực đi tìm hiểu, đi khám phá về khái niệm chứng kiến. Nghĩa là tương lai cái hiểu về chứng kiến của mình có thể thay đổi. Điều mình cũng quan tâm là cái đoạn mà anh Quý bàn về động lực. Cái đau khổ thúc đẩy mình thoát ra khỏi nó và đau khổ không thúc đẩy mình thoát ra khỏi nó (chịu đựng được). Mình thấy có một điểm sáng mà mình cần ghim lại để suy ngẫm đó là nhu cầu thoát khổ và khả năng chịu đựng khổ. Mình lại hay vướng vào cái việc tăng cường năng lực để đối phó hay chịu đựng khổ. Cái đoạn buổi chiều về bài tập chứng kiến cô gái và chứng kiến người ngoài ga cũng làm mình thấy có ý nghĩa. Khi mà chứng kiến cô gái thì bên trong mình nổi lên ý là cô gái này là Minh Đăng là người mình đã biết rồi, quen rồi nên không để ý lắm, còn cái người đàn ông ở ngoài ga là một người mới toanh nên mình chứng kiến để xem anh ta có đặc điểm gì kỳ lạ, khác thường không. Cái anh Quý nói chuyện với 1 bạn là ta chứng kiến thông tin về cô gái chứ không phải chứng kiến cô gái làm mình cảm thấy sáng tỏ và khá ngạc nhiên, đúng rồi mình chứng kiến thông tin về cô gái khi mình chứng kiến cái thông tin đó thì đương nhiên là đã biết rồi, còn cô gái đó hiện tại thì là chưa chứng kiến. Các ví dụ sau mình cũng thấy vậy mình cũng dễ đi tới kết luận một cách chủ quan khi nhìn thấy các hình ảnh. Kết luận, đánh giá ở nơi mình là một thói quen. Mình thấy lúc anh Quý nói về 3 cái căn bệnh của người theo học về chứng kiến thì mình đều mắc phải. Trước buổi học thì mình còn tâm niệm là cần phải sống trong chứng kiến, thực hành sống trong chứng kiến để có thể giải quyết được những vấn đề của mình trong cuộc sống nhưng thực sự khi xem lại thì mình thấy mình đốt cháy giai đoạn đó là mình chưa hiểu thấu đáo, chưa hiểu đúng về chứng kiến, chưa hiểu đúng về sống trong chứng kiến và thực hành sống trong chứng kiến nên trong thực tế thì hiệu quả mang lại cho mình là thấp. Mình cảm thấy sáng ra khi được thầy Quý chia sẻ về cách học sai, và cách học đúng trong khóa học. Nó có điểm mới là sự phản hồi và được xác nhận đối với cả hai khác niệm là chứng kiến và sống trong chứng kiến. Và một cái nữa là cái học mót và mình đã từng mắc đến từ thái độ học theo ý mình không theo sự dẫn dắt của giảng viên. Quả thật là cái đánh giá đúng, sai ở trong mình nó vẫn còn và nó là cái cản trở mình. Và mình thấy là mình cần phải theo cách học đúng, theo đúng sự dẫn dắt của giảng viên để không bị mắc 3 bệnh mà anh Quý đã nêu.