Cảm nhận sau buổi bổ túc thứ 2 (7/4/2024) - Bảo

CẢM NHẬN SAU BUỔI BỔ TÚC THỨ 2 (7/4/2024)

Sau buổi học về mình cứ trầm ngâm chỗ GV nói mình hoang mang có vấn đề nữa. Lúc ấy, mình cũng nhìn lại luôn ngay khi ấy, sao lại là hoang mang ta. Trải nghiệm lúc ấy chat hỏi trên forum và viết ra những sự nhìn nhận của mình, rồi các bạn hỏi mình bí cũng không thông, không trả lời được. Sau đó vài ngày có câu trả lời, trả lời chia sẻ ra, các bạn hỏi lại bí tiếp, cứ thế mà diễn ra vài tuần như vậy. Lúc ấy, mình nhìn lại tiếp thì thấy hoang mang cũng là không ổn nhưng không biết có giống với các hoang mang không. Nhưng trước nhất mình thấy chỗ hoang mang ấy là mình có thấy cái trải nghiệm hay nhận ra thêm gì đó của chứng kiến thì lại đi xem không biết có giống với chỗ được học nói về chứng kiến là vậy hay không nên mới phát sinh sự hoang mang chứ. Giờ xem lại thì chỉ là nhận ra chỗ mới, rồi sau đó nó sai thì bỏ nó đi và tiếp nhận cái mới, nếu sau này nó sai thì bỏ tiếp thôi, thì làm gì có phát sinh sự hoang mang đó diễn ra trong mình ngay lúc ấy
Sau buổi chiều GV cho mọi người những trải nghiệm thì trải nghiệm về bạn Đ và 1 người lạ ở Ga, thì có sự khác nhau giữa bạn Đ mình quen biết trước đó nên nhìn là biết liền, có chứng biết tên và các thông tin về bạn này nhưng ở ngoài Ga thì là người lạ nhưng cái biết đó vẫn có, sự chứng kiến lúc ấy vẫn có, biết về hình dáng, giới tính, các hoạt động của người ta đó diễn ra mình đều biết và chứng kiến hết. Nên vẫn chứng kiến người đó như chứng kiến bạn Đ à! Mình vẫn có chứng kiến ở 2 đoạn gặp 2 đối tượng này và cả đoạn di chuyển cùng đi mọi người ra ngoài ga nữa mà! Cũng đang xem lại chỗ này thì GV cho qua tiếp ví dụ về nhìn chúa giesu ở lúc đầu sau đó nhìn ra xa thì thấy trái dâu được sếp xếp lại với nhau, khi đã nhìn thấy được trái dâu rồi thì là nhìn thấy trái dâu thôi , hình ảnh chúa giesu đã biến mất, biến mất ở đây là trên cái nhìn của mình, của sự tưởng tưởng của mình, trong tâm trí mình chứ không phải bên ngoài, mình kg biết đó là sự tưởng tượng mà cho đó là thật, do mình chứng kiến nên mới là ảo tượng và đây là sự nhầm lẫn là không chứng kiến có phải không ta. Mình tự hỏi có phải lúc sống trong chứng kiến là lúc ấy không sống trong sự ảo tưởng và không xem sự tưởng tượng đó là chứng kiến, có phải không ta? Như nhìn lên bầu trời thấy có 1 con cò đang bay, khi bay lại gần thấy đó là đàn chim bay theo hình dáng sắp xếp như là 1 con cò đang bay. Nhưng khi bay lại ra xa thì tuy là nhìn thấy hình dáng là 1 con cò đang bay nhưng nhận thức sẽ không có nhầm lẫn như trước nữa đó đàn chim bay tạo ra hình dáng con cò, nhận thức đã có phần khác đi, có phải quan trọng là nhận thức về đó đã khác đi tuy là mắt vẫn chứng kiến con cò ấy. Tới ban đêm chập chờn nhìn thấy có con gắn ngang đường hoảng hồn và khi tới gần là sợi dây chứ kg phải con gắn, thì nổi sợ lúc ấy kg có từ việc thấy đây là sợi dây chứ không phải con gắn. Mình nghĩ có phải khi sống trong chứng kiến hay sống với có ý thức về chứng kiến là lúc ấy mình sống vói sự thật hay không? Thấy đúng sự thật, không có sự ảo tưởng về nó.
Vêf cách học mình thấy mình đã đi tắc , từ học hiểu mình chuyển qua áp dụng luôn, nó bị thiếu đoạn phản hồi và xác nhận nè, hèn chi mà có chút lợi ích cũng có đó mà rất dễ dừng lại dọc đường vì chỉ có tới đó à. Vì chỗ này mà mình muốn đi tiếp và đi làm rõ nó thêm về các ví dụ này, nó có na ná giống nhau và điều mình sống trong chứng kiến, thấy nó có liên quan tói nhìn theo đúng sự thật, thấy đúng với bản chất của nó chứ không phải theo ảo tưởng, vì lúc ấy mình nhìn theo sự tưởng tượng ra rồi thì lại không dừng ở đó mà cho đó là điều mình chứng , đó là sự thật luôn. Tuiy nhiên sự muốn thay đổi này và đi tiếp, dựa trên cái gốc tu hành mà GV có nói là mình tu danh . Cái thay đổi đó, nó cũng chỉ là ngọn thôi à! Mà cần nhận ra thay đổi cái gốc mới quan trọng nhất. Tới đây mình cũng ngớ ra luôn, cái gốc gì nữa ta & nó mới là quan trọng. GV nói mình Tu Danh. Nghe xong cũng nhìn lại, vẫn không biết mình tu danh chỗ nào luôn. GV nói kg biết phải không hiiii Mình cũng lắc đầu là không biết à! Thầy thấy Ngài Nam Tuyền chém mèo và Đơn Hà đốt tượng phật Thầy thấy có dám làm sống như mấy ổng không? Là dám sống thật như mấy ổng, dám sống thật lòng mình hả Anh? Thầy thấy mấy ổng làm vậy là hình ảnh xấu, thầy tu là để cho người ta nhìn mình là hình ảnh đẹp hay là thầy tu để lại trong mắt ngừoi ta là hình ảnh đẹp, có phải không? Nhìn lại thấy à à, mình có tu để giữ cho hình ảnh đẹp khi người ta nhìn vào, sau đó mình nhìn tiếp thấy lúc ấy mình không phải tu cho mình mà chạy sang tu cho ngừoi ta nhìn vào và cho cái mình nghĩ là người ta cần cái đó. Sau biết người ta cần cái đó mà mình làm vậy ha, đặt câu hỏi xong thì thấy là mình có biết người ta nghĩ vậy mình mới đáp ứng điều đó chứ, chứ không phải là không biết người ta, nếu không biết người ta thì sẽ không hành xử như vậy? Nhưng rõ ràng nhìn lại đúng là Tu Danh cho có tên tuổi và cho biết là mình có tu. Mình ngại có sự đụng chạm, tới chất vấn , tới làm rõ vấn đề, sáng tỏ cho mình. Giờ nhìn lại cái ngại đó là giữ mình ảnh đẹp trong mắt người khác, vì ẩn bên dưới có 1 nhận định là: biết người ta nghĩ gì nên mình mới đáp ứng cái điều đẹp đó, tránh sự tranh luận, chất vấn đi sâu vào vấn đề mình nhìn vào mình thấy mệt và ngại, không muốn nhìn vào vấn đề hay tránh né nó cũng là vậy nữa nè. Chưa từng nghĩ ra cái vụ này lại chính là Tu Danh luôn và nó chính là gốc làm mình giậm chân lại không chịu đi tiếp nữa thì phải. GV nói mình có sự lựa chọn sống với điều đó nên nó mới bị vậy! Vậy nếu mình thay đổi cái trên hay bề ngoài thì vẫn còn cái gốc này chi phối ra vẫn bị vậy. Giờ làm sao để thay đổi cái gốc này để đi tiếp được, tới đây đúng là đơ đơ luôn, kiểu không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu để đi tiếp nữa để không bị lại chỗ này, không để bị chi phối tiếp ra.

Ở trong ví dụ này, ta chứng kiến cái gì? Bằng giác quan gì ạ?