Mình mấy nay viết liên tục về chứng kiến, làm các bài tập làm rõ chứng kiến bằng mắt. Mình phải thốt lên là, hoá ra mình trước giờ không hiểu gì về chứng kiến thật. Mình còn không biết cách học đúng, toàn đi áp dụng. Nghĩ mình nhận ra cái gì là đi áp dụng ngay. Có ther vừa viết xong nhận ra là đi ra làm hoà với chồng. Kiểu vậy. Vì có mong muốn áp dụng liền, và thấy kết quả của việc học nên mình cứ thấy mình áp dụng thành công. Đến khi sự việc diễn ra, mình chọn mở mắt thì không thấy thành công của các lần áp dụng trước ở đâu. Nếu có chỉ là tắt chuông tinh vi hơn thôi. Quải ha. Học rồi có chắc là tốt hơn hay hiểu sai, tự học theo ý mình cái sai tè le.
Cảm giác mình không hiểu gì về chứng kiến nhưng không làm mình khó chịu. Nó kích thích trong mình mong muốn làm rõ trên nhiều trải nghiệm hơn. Thiệt là mình cứ muốn viết hoài. Hết ý thì ngưng. Xong xíu quay lại đọc lại thấy có gì gì viết tiếp. Hoặc thấy ở ngoài cuộc sống có gì lấn cấn mình cũng vô viết. Mình muốn tìm hiểu về chứng kiến. Nó cứ rõ xíu xong lại mờ liền. Viết ra tưởng rõ xong ra đời hoặc đọc lại, đọc bài bạn khác là thấy mờ ngay. Trước giờ mình mỗi lần thấy rõ là đi hỏi để chứng mình mình đã thấy rõ. Còn giờ đọc bài bạn khác xong thấy mình mờ hơn. Tưởng rõ để thấy mà gặp là thấy mình chưa rõ ngay. Y như 2 cái hộp. Mình vẫn đang ở hộp 1 nên ai hỏi bên trong hộp là mờ ngay. Mới chứng kiến suy nghĩ của mình về thông tin được nghe nói về các thứ bên trong hộp. Èo, rõ nè. Mấy cái mình đang khám phá vẫn là dựa trên việc mình chứng kiến các thông tin, gợi ý của anh Quý, Đăng, suy luận này kia. Nên những câu hỏi ngoài những thông tin đó là mình không biết. Mình chỉ mới chứng kiến từng đó thông tin từ người khác nói về hộp 1 và suy luận của mình về hộp 1. Ohhhh
Sao mình không học nhìn vào sự chứng kiến trong mình như hộp 2 ta? Mình đang chứng kiến thấy mình nhìn mà không thấy gì, không rõ nên dựa vào thông tin gợi ý thì thấy rõ hơn, dễ hơn. Chỗ này mờ mờ, kỳ kỳ. Nếu học như hộp 2 nhìn thẳng vào thì có cần dựa vào gợi ý, thông tin gì hông? Đặt câu hỏi, thấy sao thì miêu tả lại, tường thuật lại thôi. Y như hỏi trái cà chua màu gì thì mình trả lời liền màu đỏ mà. Nhìn vô chứng kiến bằng mắt và miêu tả lại. Hmmm vẫn mờ.
Mờ chỗ nào. Vẫn thấy mình đang nhìn vô rồi miêu tả mà. Đang làm đúng mà. Ề, mình đang chứng kiến thấy mình học đúng như hộp 2. Ờ, mình có nhận thức mình đang học đúng. Ví dự đưa bức tranh ra xong hỏi chứng kiến gì rồi trả lời, miêu tả lại. Đúng mà. Chắc hông? Không chắc. Vì sao không chắc? Thấy lúc miêu tả cùng chèn logic, phân thích vào. Chứ không phải nhìn sao nói zậy.
Mà có nhìn vào được không? Chứng kiến nó mơ hồ, không phải một đối tượng cụ thể sao nhìn vô mà miêu tả được? Mình miêu tả về thuộc tính chứng kiến hay miêu tả cách thức hoạt động của chứng kiến/nhận thức từ chứng kiến trong mình? Vẫn mờ ghê.
Đúng là chỗ nào mình thấy mờ chưa hiểu là có sự khó chịu, muốn tìm hiểu để sáng chỗ đó ngay. Nên mình vẫn đang nghĩ rằng mình hiểu chứng kiến, có kết luận về chứng kiến rồi nên mình mới không cảm thấy khó chịu khi nghĩ mình không hiểu gì về chứng kiến.
Viết tới đây mình thấy mấy cái mình hiểu về chứng kiến đang từ suy luận mà ra. Mình không hề có cảm giác mình nhìn vào đối tượng chứng kiến trong mình như cách học của hộp 2.