Mình vẫn đang bận tâm chỗ học mà không áp dụng, cố gắng áp dụng. Thực tế nơi mình là mình thích việc áp dụng để sống cảm thấy khoẻ hơn, đỡ chướng tai gai mắt. Vì như ngồi thiền thì trốn được thực tế, tập trung vào bên trong thấy thoải mái hơn. Trốn vào chỗ chứng kiến thấy cuộc sống bên ngoài tươi đẹp hơn. Mình nếu không trốn, bám víu vào một cái gì thì conq chán sẽ nổi lên. Vậy việc bám víu cũng có tác dụng, thấy cuộc đời có giá trị, mình có giá trị hơn.
Tại sao nếu thả lỏng hết, không làm gì thì mình thấy mình không có giá trị ha? Vì mình thấy mình lười biếng, không làm gì cả, không có hình ảnh đẹp với xã hội, không kiếm nhiều tiền thì mình thấy mình không có giá trị. Mình vẫn thấy giá trị của mình đặt trên những tiêu chuẩn của xã hội. Vậy nên mình vẫn muốn cuộc sống đầy đủ, có địa vị, công việc để thấy mình có giá trị. Còn thực sự đây đều không phải những cái mình muốn. Cái mình muốn chỉ là thả lỏng không làm gì cả, tìm được tình yêu đời mình, sống thả lỏng trong đó. Nghe vô lý nhưng mình đang muốn điều vô lý đó. Vẫn tin thả mình ra thì sẽ gặp được người thật sự phù hợp với mình.
Thấy việc thả lỏng khó ghê. Vì mình sẽ đánh giá sự thả lỏng đó. Hay thực tế sẽ đưa tới áp lực để mình không thể thả lỏng. Như kiếm tiền, danh vọng. Nhìn người khác thành công rực rỡ mình cũng muốn được như vậy. Mình muốn không đặt giá trị lên những thứ bên ngoài nhưng thực tế mình vẫn đang đặt giá trị trên những thứ đó. Nên khi thả lỏng những cái đó trồi lên. Mình chống lại việc đặt giá trị trên những giá trị bên ngoài nên mình sẽ mệt mỏi. Thả lỏng mình đang cảm thấy là thả lỏng để mình sống theo đúng cái thực tế của mình. Lúc lười thì lười, lúc muốn làm thì làm, muốn lấy giá trị thì đi tìm giá trị. Chứ không phải ngăn dòng hay định kiến về dòng chảy rồi ép mình theo. Có thể mình sẽ thấy thực tế không hề giống như hình ảnh mình muốn. Nhưng đó là thực tế của mình hiện tại.
Mình mong muốn và cái thực tế vì sao khác nhau? Mình đang nghic mình có nhiều mong muốn và mình chọn một mong muốn nào đó. Nhưng khi kết quả đến mình lại nghĩ đến mong muốn khác nên thấy nó không khớp với mong muốn của mình. Kết quả nó sẽ khớp với quá trình thực thi mong muốn nào đó.
Mình thấy mình càng học sống càng phức tạp thì phải, càng rối ra. Những cái rất bình thương như “không làm thì không có ăn” mà cũng lần quần tới lui. Không học thì sao giỏi được, kiểu vậy. Trong khi cứ giữ mấy ý đó thì đi ào ào phải nhanh không? Mình nghĩ vậy. Chớ cứ xà quần như mình thì mình có cảm giác mình dựa vào việc xà quần rồi chây lười. Mình có mong muốn ép mình đi làm, sống y như những người thành đạt. Lao vào đời đi làm. Hmm
Thả lỏng ra thấy rối nùi. Mình rối nùi, xà quần ơi xà quần. Mình kiểu thả lỏng xong ngăn, xong thả xong ngăn. Không dám thả mội lèo. Tại vì nó không nhất quán. Ví dụ giận moitj người cũng đâu coa giận hoài. Muốn giận hoqif thì phải luôn giữ cơn giận. Chớ thả ra cái nó hết giận. Đâu được. Từ nhỏ mình đã có suy nghĩ này, tới giờ vẫn còn. Mình thả lỏng ra sợ dễ cho qua chuyện, dễ làm huề với người khác.
Mình thả lỏng xem tới đâu. Thử tới cùng xem tới đâu. Mình sẽ như nào, như nào. Thử thả hết coi cái mình chứng kiến là gì, chứng kiến rồi sống sao. Mình trần trụi phô bày ra như thế nào. Mình cũng muốn được thử xem tới cùng mình như sao. Mình sẽ thả lỏng, thả lỏng và thả lỏng.