Cảm nhận sau buổi bổ túc

Mình đã cảm thấy gì trong lúc học? Mình cảm thấy mọi thứ rõ ràng hơn, mình gỡ được cái này cái kia. Thấy học hay quá thích quá. Đó là lúc mình chưa gặp chuyện.

Sau đó vợ chồng mình cãi nhau chuyện bé tí ngay sau buổi học. Mình không như mọi lần, mình thấy mình cứ tưởng đã giải quyết, thay đổi được phần nào nhưng không. Mình nhìn vào thấy mọi chuyện y vậy, lặp đi lặp lại. Chỉ là mình thực hành sống trong chứng kiến thì mình vượt qua. Chứ thực tế mình vẫn cảm thấy rất tuyệt vọng. Mình khóc oà lên, nức nở. Mình thấy tội mình, thấy chẳng biết làm gì với chuyện này. Mình khóc nức nở cảm thấy mất phương hướng, không muốn áp dụng sống trong chứng kiến gì cả. Sau đó là chuỗi ngày bận rộn với việc đi học NLSH, rồi đi dạy, đi làm. Mình cứ để qua một bên nhưng sâu thẳm mình nhìn thấy mình lọt thỏm vào cái hố, mà trước đó mình nghĩ mình đã biết cách thoát ra và thoát ra rất tốt. Sống trong chứng kiến tàm tạm. Còn giờ mình thấy mình chỉ ảo tưởng về gia đình mình, ảo tưởng về bản thân.

Buổi bổ túc 7/4 như gáo nước lạnh tạt thẳng vào nhưng lúc đó mình còn thấy đã vì nghĩ mình nhận ra một cái mới, còn có giá trị. Nhưng khi vào thực tế cuộc sống mình thấy thật thê thảm. Học bao năm vẫn chỉ ảo tưởng, ảo tưởng và còn tăng sức chịu đựng đau khổ. Mình quên mất đi mình muốn ở bên cạnh người như thế nào, mình muốn hạnh phúc, muốn yêu như thế nào. Mình lại dùng việc “sống trong chứng kiến” để mình vượt qua cảm giác đau khổ trong chuyện này, và tệ là mình ảo tưởng “cuộc đời mình hạnh phúc”. Mình vẫn đang chìm vào cái suy nghĩ mình ảo tưởng xưa giờ, càng lúc càng nặng.

Mình đang cảm thấy cuộc sống mình bế tắc quá. Điều mình muốn làm thì chưa tìm thấy phương án phù hợp, lo sợ nhiều cái. Muốn nghe một lời khuyên nào đó và rồi làm theo cho rồi. Mình vẫn mô típ xưa giờ, có xu hướng dựa dẫm vào một niêmd tin, một ai đó, hay dựa vào một năng lượng bài hát, dựa vào việc thay đổi góc nhìn, không nhìn thấy tiêu cực nữa. Và mình làm chuyện đó càng lúc càng tốt. Hiện tại mình có xu hướng bác bỏ những cái mình đã làm trước đây, và không muốn lặp lại. Vì mình thấy những việc đó dễ làm mình đi vào ảo tưởng mình hạnh phúc, che mắt mình lại. Hiện tại, mình không chọn vậy nữa, chưa biết làm gì tiếp nhưng mình không chọn làm điều đó nữa.

Vậy thì sao? Những cảm giác khó chịu nó không biến mất, vấn đề trục trặc nó cứ ở trước mắt mình. Mình cũng chẳng thể vui vẻ, thể hiện tràn đầy năng lượng. Mình có phần trầm buồn, suy tư, lo lắng, khó chịu. Mình có ép bản thân ở trong bế tắc này vì thoát ra chưa biết thoát đi đâu. Mình đang cho những biểu hiện này là mình nên mình thấy mình tệ, hình ảnh này không phải mình muốn.

Thêm một điều bất ổn nữa mình nhận ra là mình né cái gì thì gặp cái đó hết. Từ việc né bệnh tật nhưng lại gặp vấn đề sức khoẻ. Muốn tìm tình yêu từ bản thân thì dính vào mối quan hệ không yêu đương. Hai điều mình luôn muốn có là sức khoẻ và tình yêu thì nó đi ngược lại hết. Trước giờ mình còn nghic mình đi học để có những điều này nhưng không. Mình không có được. Nhưng lại ảo tưởng mình học tốt.

Mình có cảm giác mở mắt ra toàn thấy điều bất ổn về cuộc sống hiện tại. Toàn điều bất ổn mà mình đã tưởng nó ổn, mình làm tốt cơ. Vì thấy làm tốt nên đi chia sẻ mọi nơi, tự tin để chia sẻ. Còn hiện tại, đúng là mình không dám đi chia sẻ gì. Mình không thực thấy, chứng kiến thấy mình học tốt để có cuộc sống tốt. Toàn ảo tưởng, ảo tưởng và ảo tưởng.

Trước đó khi nói về ảo tưởng mình chỉ thấy trong việc học. Không nghĩ là nó ảnh hương đến cuộc sống của mình theo hướng tệ như vậy. Còn luôn thấy vì mình học nên cuộc sống mình tốt hơn, bớt tệ hơn. Có thể ha. Nhưng việc nó bớt tệ hơn mà mình lại ảo tưởng nó hết tệ.

Buồn ghê… thấy những điều mình muốn xây, nghĩ đã xây được chỉ là ảo tưởng.

Biết được mình đang ảo tưởng và tiếp tục chìm trong ảo tưởng mà ko biết gì, bạn chọn cái nào?

1 Lượt thích

Mình không còn áp dụng chứng kiến ra cuộc sống nữa. Mình kệ để mình cứ cư xử theo điều mình nghĩ mình đang chứng kiến. Quay lại trạng thái thả lỏng xem mình sẽ làm tới đâu, suy nghĩ tới đâu. Mình không áp lực việc áp dụng điều đã học như trước đây nữa. Và mình cũng không đi trốn bằng việc áp dụng cái mình học. Hay xem đó là lợi lạc của việc học. Mình không có. Mình chỉ thả mình để mình được sống, không can thiệp vào cơ chế chứng kiến tự nhiên trong mình. Đương nhiên nó rồi lên sụt xuống. Có ép mình, có buồn bã, chán nản, muốn kết thúc mối quan hệ nhanh nhất có thể, tìm mọi cách thoát ra, dựa dẫm ai đó chỉ đường, than thở. Mình cho phép mình như vậy.

Thả mình vào trong cơ chế chứng kiến tự nhiên của mình. Viết ra kèm trải nghiệm bữa giờ rõ ghê. Mình không bịt mắt mình bằng ảo tưởng nữa nên mình thả mình nhiều hơn. Trước đó cũng thả nhưng mình cũng quay lại áp dụng chứng kiến nên qua nhanh lắm. Vui vẻ yêu đời yêu người lại liền. Kiểu muốn vui là vui được ngay.

Nhưng mình có đang bám vào nỗi buồn không? Có. Mình đang có ảo tưởng rằng mình mà lôi chứng kiến ra áp dụng là mình lại thoát ra khỏi nỗi buồn và quên béng đi. Mà đúng hơn là mình chứng kiến thấy khao khát yêu thương hạnh phúc trong mình nên mình không muốn thoả hiệp với người đó bằng cách dùng chứng kiến nữa.

Chỗ này hơi mờ

Mình buồn vì mình không đưa ra quyết định giải phóng, thoát khỏi mối quan hệ này. Chán nản, buồn bã cũng chỉ vì mình muốn một thứ nhưng lại chưa dám làm. Suy tính đủ kiểu chưa thấy cách nào đúng ý mình. Thấy rõ mong muốn thoát ra nên mình không ảo tưởng sẽ có hạnh phúc từ mối quan hệ này, tự mình phát triển tự mình hạnh phúc nên mình không chọn thoả hiệp.

Đây là cơ chế vận hành hiện tại trong mình mà mình đang nhận thức được.

1 Lượt thích

Hôm nay mình không còn buồn nhiều. Mình còn có rất nhiều lúc quên hẳn mình buồn. Cũng không có cảm thấy phải thoát ra mối quan hệ này ngay liền và lặp tức. Mình không áp dụng điều mình học luôn. Điều gì làm mình có những lúc không buồn? Mình thấy là cuộc sống, công việc làm mình quên đi. Nhưng mình vẫn thấy nỗi buồn sâu trong lòng chứ không phải quên hẳn đí. Mình vẫn còn muốn buồn.

Hồi xưa mình sợ mình bị thả trôi, trôi lạc về nơi nào đó. Hay các hình ảnh này tiêu cực, không giúp mình tốt hơn. Nên mình có giữ hình ảnh người giải quyết vấn đề, không để mình buồn lâu. Còn giờ mình không thấy nó có vấn đề nữa. Mình bất ổn thì cứ sống với sự bất ổn, gồng cũng không được. Chứng kiến đang nhầm lẫn thì cứ kệ. Nếu mình khám phá được thật sự về chứng kiến thì tự động chuyện sẽ khác đí.

Mình có nhận ra là mình khi thả lỏng thì những điều mình nghĩ đã học, đã biết về chứng kiến đều biến mất. Mình chỉ muốn buồn, chìm vào nỗi buồn. Nên những biểu lộ ở đời thực nó phản ảnh mình hiểu chứng kiến hay chưa. Mình đang thấy là chưa, nên dù học lâu vậy mà mình vẫn bất ổn như hiện tại.

Mình đang khám khá chỗ mình chỉ chứng kiến được ảo tưởng, dự đoán, tưởng tượng, suy luận hay bất cứ thứ gì nổi lên trong đầu mình. Chuyện đến đó bình thường. Viết xong thấy cũng okie để khám phá tiếp. Nhưng ngay khi mình muốn lấy cái đó để nhìn ra sự việc thực tế. Trong mình có sự chán nổi lên liền. Kiểu như mình đang bị bắt tội trong cuộc sống vậy. Mọi thứ do mình chứ có phải do họ đâu. Lúc ý này nổi lên là mình thấy khó chịu vô cùng. Trong nình không muốn chấp nhận điều đó. Việc mà mình vừa nhận ra thì mình có xu hướng mang đi áp dụng ngay liền lập tức. Mình sẽ cảm giác bị ép khi làm theo. Nên mới mệt, chán.

Mình không còn thấy mình chứng kiến chuyện như cũ nữa. Mình chứng kiến thấy sự ảo tượng của mình về chuyện vừa rồi. Xong mình tưởng tượng tương lai bất hạnh nhưng lại coi đó là điều mình chứng kiến. Thế là muốn thoát ra, nhưng ngay lúc này mình không thấy sự khó chịu đó là điều mình chứng kiến được. Mình cảm thấy trong lòng mình có sự dễ chịu nổi lên khi nhìn mấy đứa trẻ con chơi. Khi nghĩ tới vấn đề thoát khỏi mối quan hệ mà bữa giờ mình suy nghĩ liên tục. Mình vẫn chưa biết làm gì tiếp nhưng mình không bị những cái ảo tưởng về người kia làm mình mệt. Mình không bám dính vào kết luận về người đó, về mối quan hệ này, về việc phải có kết luận để làm gì tiếp theo. Mình cảm thấy nhẹ người hẳn. Dòng nước lại trồi mà mình không cố chặn lại để đợi mình phải ra quyết định, hay chặn lại vì đã kết luận về tình huống, về mối quan hệ này. Mình cảm thấy dễ thở hẳn. Nhưng cũng không bám dính vào kết luận chuyện này đã xong, mình đã ổn, vui vẻ lại.

Mình mấy nay viết liên tục về chứng kiến, làm các bài tập làm rõ chứng kiến bằng mắt. Mình phải thốt lên là, hoá ra mình trước giờ không hiểu gì về chứng kiến thật. Mình còn không biết cách học đúng, toàn đi áp dụng. Nghĩ mình nhận ra cái gì là đi áp dụng ngay. Có ther vừa viết xong nhận ra là đi ra làm hoà với chồng. Kiểu vậy. Vì có mong muốn áp dụng liền, và thấy kết quả của việc học nên mình cứ thấy mình áp dụng thành công. Đến khi sự việc diễn ra, mình chọn mở mắt thì không thấy thành công của các lần áp dụng trước ở đâu. Nếu có chỉ là tắt chuông tinh vi hơn thôi. Quải ha. Học rồi có chắc là tốt hơn hay hiểu sai, tự học theo ý mình cái sai tè le.

Cảm giác mình không hiểu gì về chứng kiến nhưng không làm mình khó chịu. Nó kích thích trong mình mong muốn làm rõ trên nhiều trải nghiệm hơn. Thiệt là mình cứ muốn viết hoài. Hết ý thì ngưng. Xong xíu quay lại đọc lại thấy có gì gì viết tiếp. Hoặc thấy ở ngoài cuộc sống có gì lấn cấn mình cũng vô viết. Mình muốn tìm hiểu về chứng kiến. Nó cứ rõ xíu xong lại mờ liền. Viết ra tưởng rõ xong ra đời hoặc đọc lại, đọc bài bạn khác là thấy mờ ngay. Trước giờ mình mỗi lần thấy rõ là đi hỏi để chứng mình mình đã thấy rõ. Còn giờ đọc bài bạn khác xong thấy mình mờ hơn. Tưởng rõ để thấy mà gặp là thấy mình chưa rõ ngay. Y như 2 cái hộp. Mình vẫn đang ở hộp 1 nên ai hỏi bên trong hộp là mờ ngay. Mới chứng kiến suy nghĩ của mình về thông tin được nghe nói về các thứ bên trong hộp. Èo, rõ nè. Mấy cái mình đang khám phá vẫn là dựa trên việc mình chứng kiến các thông tin, gợi ý của anh Quý, Đăng, suy luận này kia. Nên những câu hỏi ngoài những thông tin đó là mình không biết. Mình chỉ mới chứng kiến từng đó thông tin từ người khác nói về hộp 1 và suy luận của mình về hộp 1. Ohhhh

Sao mình không học nhìn vào sự chứng kiến trong mình như hộp 2 ta? Mình đang chứng kiến thấy mình nhìn mà không thấy gì, không rõ nên dựa vào thông tin gợi ý thì thấy rõ hơn, dễ hơn. Chỗ này mờ mờ, kỳ kỳ. Nếu học như hộp 2 nhìn thẳng vào thì có cần dựa vào gợi ý, thông tin gì hông? Đặt câu hỏi, thấy sao thì miêu tả lại, tường thuật lại thôi. Y như hỏi trái cà chua màu gì thì mình trả lời liền màu đỏ mà. Nhìn vô chứng kiến bằng mắt và miêu tả lại. Hmmm vẫn mờ.

Mờ chỗ nào. Vẫn thấy mình đang nhìn vô rồi miêu tả mà. Đang làm đúng mà. Ề, mình đang chứng kiến thấy mình học đúng như hộp 2. Ờ, mình có nhận thức mình đang học đúng. Ví dự đưa bức tranh ra xong hỏi chứng kiến gì rồi trả lời, miêu tả lại. Đúng mà. Chắc hông? Không chắc. Vì sao không chắc? Thấy lúc miêu tả cùng chèn logic, phân thích vào. Chứ không phải nhìn sao nói zậy.

Mà có nhìn vào được không? Chứng kiến nó mơ hồ, không phải một đối tượng cụ thể sao nhìn vô mà miêu tả được? Mình miêu tả về thuộc tính chứng kiến hay miêu tả cách thức hoạt động của chứng kiến/nhận thức từ chứng kiến trong mình? Vẫn mờ ghê.

Đúng là chỗ nào mình thấy mờ chưa hiểu là có sự khó chịu, muốn tìm hiểu để sáng chỗ đó ngay. Nên mình vẫn đang nghĩ rằng mình hiểu chứng kiến, có kết luận về chứng kiến rồi nên mình mới không cảm thấy khó chịu khi nghĩ mình không hiểu gì về chứng kiến.

Viết tới đây mình thấy mấy cái mình hiểu về chứng kiến đang từ suy luận mà ra. Mình không hề có cảm giác mình nhìn vào đối tượng chứng kiến trong mình như cách học của hộp 2.

Như thế nào là học về chứng kiến như hộp 2 khi mình không hề thấy rõ đối tượng chứng kiến như thấy quả cà chua trong hộp 2 ha. Mình đang học về chứng kiến thông qua chỉ dẫn, miêu tả của mọi người về đối tượng chứng kiến. Học y như hộp 1.

Mấy nay mình bệnh cảm, con sốt, giận nhau với chồng. Mình nhìn thấy rút cuộc mình có học được gì đâu khi mà thả lỏng ra thì mình sẽ sống y như cũ, nhận thức như cũ, cư xử như cũ. Đâu có thay đổi gì đâu. Không lẽ học xong rồi ôm khư khư để giữ mình không tác động thế này thế kia hoặc mình sẽ né những nơi tác động đến mình để có thể thả lỏng mà không phiền toái.

Mình chẳng học được gì cả… Mình cứ chối bỏ nhưng mình chẳng thay đổi gì và đôi khi học để chống lại sự thay đổi, giữ khư khư quan điểm của mình. Mệt mỏi ghê.

Mình muốn ly hôn. Đơn giản là muốn né hết những gì phiền phức tác động để mình được thả lỏng, không cần gồng, diễn mà vẫn thấy đúng với ý mình. Còn hiện tại mình mà thả lỏng là mọi mối quan hệ banh hết. Mệt

Nhưng mà mình thèm thả lỏng mặc kệ cảm xúc của người khác, mặc kệ việc phải giữ các mỗi quan hệ vợ chồng, dâu con. Mắc mệt.

Nếu cứ thả lỏng ra sống thì thấy cuộc sống nó sẽ theo cái điều mình nghĩ mình chứng kiến và đi xa cái nó thực sự chứng kiến. Nếu mình không can thiệp thì nó cứ vậy. Còn nếu mình can thiệp xưa giờ là nắn chỉnh để nó đỡ lệch hướng. Nhưng sao mình thấy nó cũng lệch tè le. Nghĩa là có thể mình nắn chỉnh sai chỗ, thành ra ép mình cũng nên.

Mấy nay mình thả mình mặc kệ hết thấy có vẻ mệt mỏi hơn là mình có can thiệp, dừng lại, nhìn lại, điều chỉnh. Khác nhau là ở cảm giác mà mình cảm nhận. Can thiệp thì nhìn vấn đề có lối ra hơn.

So với lúc áp dụng chứng kiến thì mình thấy khi áp dụng mình sẽ cho qua, mở tình yêu trong mình nhanh gọn hơn là hiện tại. Nên mình hiện tại thấy là vẫn nên áp dụng trong cuộc sống. Chứ đợi tản băng chìm thay đổi thì phần bề nổi sẽ hư tổn mất.

Mình xem lại từ 9/4 tới giờ là gần 1 tháng mình để y nguyên không chủ động làm hoà, áp dụng chứng kiến vào cuộc sống. Nặng nề ghê. Hệ quả là mình bệnh, đau dạ dày, stress nặng. Lâu lắm rồi mình mớ thấy mình buồn, đau khổ, ép mình ở trong mối quan hệ này như vậy. Mình thấy mọi thứ xung quanh tệ đi hẳn, không còn phủ lên lớp màu hồng mình cố tô lên. Trước đây quá lắm 1-2 tuần là mình tự làm hoà, nghĩ rằng chuyện đã được giải quyết. Nhìn lại thấy gần 1 tháng, sức khoẻ mình bị ảnh hưởng bởi những tác động này. Bình thường nó đã ảnh hươnge nhưng mình cứ lờ đi, giờ không lờ thì nó rõ ra và bệnh luôn. Tuần rồi bệnh trào ngược nặng, cảm lạnh, mình đã thấy mệt mỏi vô cùng. Chứng kiến là gì sao cứ lần quần khổ quá. Mình có trốn vào trạng thái mà thấy bớt khổ, hơi đơ đơ. Giống trạng thái lúc chơi ông nói gà bà nói vịt hay hỏi đâu đáp đó. Ừa, hai hôm nay mình thấy mình trốn vì mình muốn giame đau bao tử. Mình thả lỏng ngồi thiền để định lại. Đỡ stress.

Vậy là mình vẫn đang stress ngầm nên mới cần định lại. Mình vẫn đang chứng kiến điều gì đó mà làm mình stress, đau bao tử. Tình yêu, hôn nhân, trách nhiệm, con cái, gia đình, công ty, kiếm sống. Mệt mỏi quá ha. Mình cảm thấy mình cứ dính mắc vào một đống này mệt mỏi vô cùng. Mình muốn bỏ hết, cho khoẻ. Nhưng bỏ hết cũng có khoẻ đâu. Nó y như việc chết không phải là hết. Bỏ hết cũng không phải xong xong. Vẫn dính mắc ở đó qua một cách khác. Mình mấy nay có xu hướng tìm góc nhìn nào đó để thấy cuộc đời vô thường, cuộc sống không phải những thứ mình đang nghĩ để khỏi phải làm gì cả, bỏ hết. Mình mệt. Như là mọi thứ đều là ảo tưởng nên kệ hết đi. Nhưng không được. Mình vẫn đang chứng kiến và vẫn đang stress, đang bệnh.

Trước đây mình có niềm tin cứ học rồi mình sẽ vẫn cảm thấy hạnh phúc khi mọi thứ đang tệ này. Nhưng học cũng không tới đâu, có khi mình còn đi lùi lại. Như che mắt mình nè. Những điều mình muốn mình đều không đạt được. Cái đạt được là mình biết cách che mắt mình tốt hơn. Để cảm thấy mình hạnh phúc, mình ổn, mình có giá trị.

Hai ngày hôm nay mình trốn y rằng mình mất ngủ. Mình đã lờ mờ thấy gì đó không ổn hoá ra là đóng lòng nên mới mấy ngủ. Một tháng qua mình chỉ mệt chứ không mất ngủ, không trơ trơ. Mình chỉ thấy buồn, thất vọng, chán nản, suy nghĩ liên tục về việc ly hôn. Còn hiện tại, mình trốn cái mình trơ trơ. Mình trốn bằng việc thiền, thả lỏng để đỡ đau bao tử. Vì thấy cứ chứng kiến liên tục thì mình mệt, đau bao tử nên trốn. Mình phân vân không biết cái nào tốt hơn? Nhưng việc trốn nó trơ trơ khó chịu quá. Mình không trốn nữa, chắc gì trốn đã hết đau bao tử. Do mình uống thuốc nên giảm đau làm mình nhầm tưởng trốn sẽ giame đau bao tử. Chớ nó trơ trơ khó chịu kinh khủng. Thả ra cái nhẹ đi, đỡ trơ hẳn. Haizzz

Tự nhiên mình lại cảm thấy học mà không cần áp dụng cũng khoẻ. Đỡ phải ép mình đi áp dụng, còn thực sự chuyện nó tệ thì có áp dụng nó cũng tệ thôi. Mình một tháng qua với trước đó cũng không khá hơn mấy. Cái mình lăn tăn là nếu thả lỏng ra thì vẫn stress hở? Sống với mấy cái hiểu nhầm về chứng kiến là sẽ stress. Bữa giờ là mình stress dữ lắm luôn. Nhưng mà đỡ hơn là diễn thêm lớp. Mình đang nghĩ vậy. Thử xem.

Tự nhiên mình không sợ thả lỏng ra mà sống nữa. Trước đó mình luôn tin rằng mình sẽ làm chuyện dại dột, ngu dốt, mất hình ảnh giá trị nên luôn cho rằng cần giữ cái gì đó để luôn tháo gỡ vấn đề. Cũng có thể là một vài trải nghiệm ở cái giai đoạn mình loạn xạ con tim lý trí nên thả lỏng là làm đủ chuyện trời ơi. Giờ thì có thả thằng lý trí nó cũng kéo lại. Không dễ gì buông được như mình tưởng. Nên cứ thả ra sống cho nhẹ. Mình vẫn học chứng kiến chứ có phải bỏ thả lỏng rồi sợ lầm đường lạc lối.

Sau khi mình buông ý tắt chuông, đóng lòng cái mình thấy mình buồn lại, thất vọng lại nhưng rất sáng mắt. Diễn tả sao ha. Vì đóng lòng mình cứ nghĩ mình ổn lại rồi. Tới khi buông ý cái mình thấy sáng mắt ra, mình vẫn mong muốn tình yêu vậy vậy, khao khát được yêu nhiều và không muốn chấp nhận mình ở trong hoàn cảnh này nữa. Mình chỉ đơn giản nhìn thấy những cảm xúc nổi lên trong mình.