CẢM NHẬN SAU BUỔI HỌC TÌM HIỂU VỀ CHỨNG KIẾN
Mình đã biết về khái niệm chứng kiến trong cuộc sống, khái niệm đó cũng không xa lạ đối với mình nhưng thực sự thì có những lúc mình cảm thấy mình không chứng kiến. Mình cũng nhận thấy rằng việc chứng kiến được sự thật làm mình có cơ sở chắc chắn để đưa ra các quyết định cho bản thân trong cuộc sống hơn là sống dựa vào niềm tin ở người khác hay một cái gì đó ở bên ngoài, có lẽ bởi vì khi chứng kiến được sự thật hay bản chất của vấn đề thì mình cảm thấy tự tin hơn. Mình cũng cảm nhận được là nếu mình nắm vững được chứng kiến thì mình sẽ có cơ sở tốt hơn để phát triển bản thân đúng hướng, mình có cảm nhận là chứng kiến có cái gì đó nó có vẻ giống giống như quan sát hay chính niệm trong thiền thì phải. Qua khóa học hôm qua thì mình thấy nổi lên cảm xúc chủ đạo là cảm xúc sợ, mình có cảm giác là mình sợ phải chứng kiến lại những cái điều không hay xảy đến với mình trong quá khứ, những thất bại, rồi những lần cố gắng không thành công, hôm nay có trao đổi trên diễn đàn với anh Quý thì thấy có một số gợi ý khá hay về hướng tìm hiểu để khám phá sâu hơn vấn đề đó là khám phá bản chất của nỗi sợ, xem những điều gì mình chứng kiến được và những điều mình không chứng kiến được và không tìm cách giải quyết nỗi sợ ngay. Quả thật thì mình khi nhìn vào cái nỗi sợ ở trong mình đó là một cái đám rối nó không rõ ràng lắm và mình cảm thấy mình có nhiều nỗi lo từ công việc, gia đình, các mối quan hệ và chính là về bản thân mình là liệu mình có đủ năng lực để giải quyết những vấn đề mình đang cảm thấy bế tắc hay không?. Khi trao đổi với anh Quý có nghe nói về việc sợ nỗi sợ của chính mình thì mình cảm thấy hơi lạ, mình chưa cảm nhận rõ ràng được điều này vì mình đang có cảm giác là vấn đề của mình bị bế tắc chưa giải quyết được hay mình chưa thấy vấn đề một cách rõ ràng là nguyên nhân phát sinh ra những nỗi sợ bên trong của mình. Cái khóa học hôm qua thì làm mình ấn tượng nhất là về 2 vấn đề lớn đó chứng kiến bằng 6 giác quan, tai, mắt, mũi, lưỡi, thân, ý. Mình cảm thấy nếu tách ra từng cái để chứng kiến thì mình có cảm nhận rõ ràng hơn, chính xác hơn. Trước thì mình hay gộp lại để cảm nhận nên không thấy được cái sự rõ ràng này. Hôm qua có trải nghiệm cảm nhận qua từng giác quan mình thấy mọi thứ đã rõ ràng hơn. Cái mình cảm thấy chưa rõ lắm đó chính là sự chứng kiến của ý, mình thường hay hiểu rằng sự chứng kiến đó là chứng kiến những suy nghĩ, cảm xúc, mong muốn ở trong mình, khi nghe về sự chứng kiến của 5 giác quan kia có sự tham gia của ý thì mình thấy cũng lạ nhưng sau ngẫm lại thì cũng không thấy có gì lạ lắm bởi vì đúng là khi có sự tham gia của ý thì mình mới có sự nhận biết rõ ràng khi sử dụng từng giác quan, nó có sự ghi nhận thông tin một cách rõ ràng, có ý thức, nếu chỉ có mắt nhìn, có tai nghe thì chưa chắc đã có sự ghi nhận các hiện tượng xảy đến với mình. Mình nghe anh Quý nói là chúng ta luôn chứng kiến và cái sự chứng kiến này không cần kèm theo sự ghi nhận thì mình thấy khá lạ, lạ là nó có sự khác biệt so với quan niệm hiện tại của bản thân mình về chứng kiến đó là khi có sự chứng kiến thì có sự ghi nhận thông tin từ điều mình chứng kiến một cách rõ ràng. Mình có thấy rằng cái này xảy ra khi mình chỉ sử dụng 1 trong 6 thứ giác quan để tiếp xúc với thế giới và khi có mặt của sự ý chủ động nhận biết thì sự ghi nhận mới diễn ra. Vấn đề này mình chưa thấy rõ ràng. Hiện mới chỉ là một quan điểm mới mà mình ghi nhận từ bên ngoài của anh Quý và nó khác với quan niệm hiện giờ của bản thân về chứng kiến. Cái này mình cần xem xét thêm. Điểm mới thứ hai trong buổi học hôm qua là phân biệt 3 thứ chứng kiến, phán đoán, và tưởng tượng. Mình thấy 3 cái này đúng là dễ nhầm lẫn với nhau thật. Nếu mình không phân biệt rõ ràng những thứ này thì rất có thể mình sẽ dùng kết quả của chúng để ra kết luận cho những lựa chọn trong cuộc sống và dẫn tới những kết quả hệ lụy không được như mong muốn. Nghe 3 cái này có vẻ dễ phân biệt nhưng mà trong cuộc sống mình lại hay nhầm lẫn. Nhầm lẫn ở đây chính là mình sử dụng những cái nhận thức từ chứng kiến, phán đoán, tưởng tượng một cách không rõ ràng, mình không ý thức được điều đó. Chứng kiến là cái chắc chắn mình biết vì thông qua các giác quan làm cơ sở, trừ khi mà các giác quan của mình có khuyết tật hoặc nhận biết không rõ ràng thông tin từ vào thời điểm xảy ra sự việc, tưởng tượng thì dựa trên kinh nghiệm, kiến thức hay những thông tin từ bên ngoài mà mình chưa thấy rõ, còn tưởng tượng thì theo ý muốn ý thích của bản thân. Một cái nữa mình thấy cũng khá hay đó là phân biệt nhận thức có được từ chứng kiến và không chứng kiến. Mình đã từng sử dụng những nhận thức từ không chứng kiến và đã dẫn tới những sai lầm khi mà mình lấy kiến thức từ sách vở, hay chỉ dẫn của người khác và áp dụng vào cuộc sống. Mình thấy cái chứng kiến nhất là chứng kiến bằng 6 giác quan này hoàn toàn mình có thể làm được luôn trong cuộc sống hằng ngày khi mình ý thức được việc chứng kiến và mình nhận rõ được đâu là nhận thức từ chứng kiến và không chứng kiến.