Chia sẻ quá trình thực hành và cảm nhận, mình đang thắc mắc liệu mình có đang thực hành không, thực hành là thực hành cái gì nhỉ? Bài tập trước buổi học mình không muốn chuẩn bị, không làm luôn, mặc dù đọc được tin nhắn của thầy, có vẻ rất nghiêm trọng, kiểu mọi khi thì luôn có một dòng chữ các bạn thích thì làm không thích thì thôi nhé, kiểu rất chi là tự do thoải mái ấy, hôm nay thì kiểu như bắt buộc làm nhé, không làm thì tính như các bạn bỏ học nhé, nghe rất nghiêm trọng xong mình cũng thấy thắc mắc nghỉ học thì sao nhỉ, ủa thầy đâu có nói tiếp nghỉ học sẽ sao đâu, chỉ nói là bắt buộc, xong chụp cái hình các bạn vào làm rất đông nhưng không ai thèm làm theo những gì thầy đã ghi ra, rồi mọi người nháo nhác lên hỏi làm như nào ở đâu, làm như này đúng chưa các kiểu, kiểu đang rất bàn tán sôi nổi vụ bài tập mới, nhiệm vụ bắt buộc của buổi hôm nay, bắt buộc làm, thầy vừa ra tối hậu thư, mình cũng hơi kiểu lo lắng chút, liệu có chuyện gì xảy ra không nhỉ, lo lắng kiểu thói quen cũ, nó sẽ lởn vởn xung quanh mình mỗi khi mình đang có ý không nghe ai hết mình thích thì làm không thì thôi, thì lo cứ lo, xong rồi sao, mình cũng tính giành thời gian chút xem bài tập hôm nay nó là gì mà thầy năm lần bảy lượt, nhắn tin nhiều thế, lại còn kiểu nghiêm nghị khác mọi hôm nữa, nghĩ thôi chứ lúc đó mình đang mắc điền vào hoàn thành câu hỏi của một form tình nguyện, còn cả đồ ăn nữa mình muốn đi ăn, hị hị, thời gian đâu quan tâm tới bài tập bây giờ nhỉ, kịp không nhỉ, không kịp rồi, cái form tình nguyện dài như chưa từng dài, chưa thấy cái form nào nó hỏi nhiều điên đảo thế, y chang phong cách mình từng làm ở Thiền Việt Nam, mình nghĩ trên đời này chỉ có ở Thiền Việt Nam mới hỏi nhiều thế, hỏi không ngớt, luôn luôn là câu hỏi, mỗi lần làm sẽ dài kiểu như bao giờ mới hết, bao giờ mới xong thì bây giờ cái form này là form tình nguyện thôi mà sao nó dài mãi không hết vầy, mình ngạc nhiên vì nó dài, nhưng khi trả lời câu hỏi thì cũng cảm giác ưng lăm, toàn những câu hỏi lạ lạ mà quen quen cũng thú vị, túm lại mình thích thích nó, mà làm vẫn chưa xong, thôi để đó mình đi ăn đã về tính tiếp, ăn xong về làm tiếp vẫn chưa xong, ôi giời lúc đầu mà làm trên điện thoại chắc ngủm luôn quá, may mà làm chút thì chuyển qua máy tính, quá dài của dài, làm tới gần 7h tối vẫn chưa xong, tới giờ học rồi, thôi vào học thôi, xem kiểu gì, cùng lắm nghe thầy la thôi chứ sao giờ, còn hơn ép mình ngồi làm cái mình không thích, thà mình vui được lúc này còn hơn kiểu khổ sai, kệ đi, mặc kệ nó, tới đâu tới, đằng nào mình cũng vậy, sao phải cố làm gì, mình cũng không còn cách nào nữa đâu ấy, thì vô lớp, nghe thầy nói à mà lớp đã vào được lúc rồi hay sao ấy, thầy đang nói nói cười cười, đúng hơn là nói mà tươi rất tươi, kiểu hôm nay là buổi học quan trọng, nhắc lại mấy cái thầy đã nhắn tin lúc chiều, xong kiểu cái lớp thì có nội quy không phải cái chợ lung tung xòe đại khái vậy, mình nghe mà cứ nhăn nhở cười, vì mình đang không theo nội quy của thầy mà, ngay cả buổi hôm nay có vẻ rất nghiêm trọng xong mình cũng không thèm làm nữa. Rồi tới phần thầy hỏi mọi người, hahaha, tới phần chia sẻ rồi, mình đang làm mấy câu hỏi chưa xong, thôi nghe nghe thôi, thầy đừng có gọi em nhé, để em làm cho xong cái này đã, bật camera nhưng đang chú ý trả lời các câu hỏi trong form, vẫn chưa xong ợ, không biết khi nào mới xong, thầy hỏi một hai người gì đó thì qua tới mình, nhanh vậy, né rồi mà vẫn được thầy tóm trước à, thì nhanh, em không chuẩn bị bài đâu, em không muốn làm, ờ hả không làm á, có vẻ ngạc nghiên thầy í, thì em không muốn làm, thầy cười cười, kiểu em có biết không làm thì sao không, thì coi như bỏ học, ờ không làm thì không được nhận ưu đãi, ơ anh có nói vậy đâu, anh đâu có nói vậy trong tin nhắn, em không biết, anh chỉ nói không làm coi như bỏ học thôi mà, ờ được rồi lần đầu tiên nên xí xóa, nghe như kiểu đang chơi mấy trò ngày nhỏ í, xí xóa với oằn tù tì, hahaha, thì mình với anh Quý nói qua nói lại rồi cười hiha, anh ấy nói không xem thì biết gì mà chia sẻ, thôi chuyển qua bạn khác, cũng vui nhỉ, thì vui như mọi ngày ấy, nói chuyện với thầy như kiểu nói chuyện với bạn ấy. Mình làm tiếp cái form các bạn nói cứ nói, chia sẻ cứ chia sẻ, mình không nghe, thi thoảng có hóng qua lời thầy mà không hiểu xong rồi cũng chú ý vào cái form chưa xong, hời ơi, làm hoài làm hoài mà vẫn chưa xong nữa, thi thoảng có bị phân tâm chút, lớp học hôm nay rất sôi động, thầy nói không ngớt bên dưới câu hỏi tới tấp hết người này hỏi tới người khác hỏi, thầy nói hôm nay là ngày trả lời các thắc mắc, thế là buổi học này đi giải quyết các thắc mắc, mình không quan tâm lắm, ngồi trong lớp mà như kiểu không liên quan mình ở trong một góc của mình, làm mãi gần 9h tối mới xong, lúc ấy mình thèm mì tôm, mà không có gói nào đành mang cháo xuống để úp vậy, may xuống dưới mượn được gói mì quả trứng của Linh, trời ơi sao mà may quá may, đang thèm điên cuồng lên, vừa làm cái form khai là mình ăn thô, kiểu ăn lành mạnh, gì gì đó, thì sau đó ngay lập tức thèm mì tôm hảo hảo, rồi nấu nấu xong mang lên phòng vừa ăn vừa nghe mọi người, túm lại mình có học không nhỉ, buổi học này mình học được cái gì, ngoài sự tự do thoải mái dễ chịu ra thì mình không quan tâm nội dung lớp học, không quan tâm thầy nói gì các bạn chia sẻ gì, mình không quan tâm, vậy có phải mình đang học không, học kiểu này là học kiểu gì, à đến đoạn thầy hỏi lớp có ai đã tự quyết chưa, xong không ai trả lời, thầy nói tôi thấy có bạn Châu, ủa sao có mỗi bạn Châu tự quyết là sao, tự quyết có phải làm theo ý mình không, đang thắc mắc cái thái độ của mình là sao chả nhẽ mình không giống đang tự quyết à, từ đầu khóa học tới giờ toàn làm việc riêng đâu có nghe thầy buổi nào đâu. Rồi tiếp tục nghe thầy nói về tự quyết, khi tự quyết thì sẽ tự do, sẽ vào trạng thái tự do, kiểu tự do vô điều kiện, không có gì ràng buộc cả, cái đó mới là thiền mình nghe loáng thoáng, thôi xong cái này nó giống một trải nghiệm đã qua của mình, từ đúng là lúc đó khác lúc này, cái tự do của lúc đó khác biệt hoàn toàn so với lúc này, ừ ngẫm đi ngẫm lại thì đúng rồi lúc này có thoải mái dễ chịu nhưng lại không phải tự do của lúc đó, 2 cái khác nhau, huhu, rồi thầy cứ nhấn đi nhấn lại cái gì mà bạn Trang, rồi tôi đề cao Hồng Trang dám tuyên bố em không muốn đi tiếp em ở đây chơi, trời ơi, cái câu bao nhiều năm nói mà không hề thay đổi, lúc trước cũng là em muốn chơi không muốn học, giờ cũng đi tới cái bước em chỉ muốn chơi lại không học gì cả, hị hị, con đường này tới khi nào mới đi được nhỉ, nhất định không chịu đi à, vậy vô lớp để ngắm các bạn cho vui à? Liệu mình có lại dưỡn dẹo cả khóa học này không thèm muốn cái người khác đang sở hữu mà bản thân nhất định không chịu tự trải nghiệm lấy là sao nhỉ? Đoạn này không hiểu gì hết nhá. Ừ thì thành thật cũng là một bước tiến bộ của mình rồi, nhưng sau khi thành thật rồi thì sao, bao giờ mới chịu đi, bao giờ mới thấy không chịu nổi mà bước đi nhỉ, không đi là không đi, kiểu gì cũng không chịu đi là sao nhỉ, mình ơi làm sao mới được, khi nào mới chịu mới chấp nhận thay đổi nhỉ???
love love love
Có thể là khi nào đau khổ vật vã, cảm giác chết ko được sống cũng ko xong, ấm ức ức chế, tức giận căm thù, oán ghét bi thương, khủng hoảng trên mọi mặt trận… đủ các thể loại, thì lúc đó có thể sẽ hơi hướm một chút xíu ý muốn đi, muốn thoát ra. Hihiii. Còn bình thường thì đi làm gì cho cực nhọc, chỉ cần thoải mái nhẹ nhàng, vui vẻ bình yên qua ngày cũng ổn rồi. ^^
ông thầy của mình có cần sống chết vật vã vậy để đi được không nhỉ?
Có mấy clip bên Ngược Chiều Tivi ông thầy của mình lên tự share quá trình tu á bạn. Hihiii. Tò mò thì vô đó xem nè, đoạn đầu cũng chán ngồi Thiền như mình vậy đó, ức chế này nọ…
chán ngồi thiền thì liên quan gì tới chuyện ổng sống vật vã đau khổ nhỉ bạn?
À ko phải, ý mình là đưa 1 ví dụ thôi. Còn quá trình ổng tu ntn, vì sao tu thì trong clip á, mình ko nhớ hết :))))
mình có đang trả lời câu hỏi không nhỉ?