Khi mình cảm thấy chán, mình sợ bước vào lớp học sợ mỗi khi thầy hỏi mình làm bài tập chưa, mình thấy sao mình sợ thấy mình lặp lại những câu trả lời giống nhau hết buổi này tới buổi khác, buổi nào cũng là em không có hứng, em không làm bài tập đâu, em không muốn làm bài tập, đọc bài dài lắm đau hết cả đầu, câu hỏi gì mà nghĩ tới thôi đã quá mệt rồi, em không muốn làm, mình sợ trả lời kiểu như này, mình sợ thấy mình cứ đứng yên tại chỗ sau khóa học, vậy mình đang xác định tới khóa học này để làm gì, mình muốn gì khi bước ra khỏi khóa học, mình có đặt mục tiêu hay kỳ vọng gì trước khi mình vào khóa học không, tất cả những thứ mình đang làm là vì cái gì, không phải mình cứ luôn nói là để có môi trường cho khóa học để bớt ì, để đi lẹ hơn sao, mà sao giờ lại thấy nó ì ạch hơn nhiều thế này, trải nghiệm lần này có thật là đụng trúng giới hạn của mình không, hay chỉ là mình nghĩ nó là giới hạn nhưng thực tế nó lại không phải là giới hạn gì cả, bằng chứng là mình đâu có sao, cảm xúc có tới hoang mang sợ hãi có xảy ra nhưng rồi lại thôi mình còn bình phục mau lẹ hơn mình nghĩ nữa, nhìn tốc độ có thể vui vẻ trở lại của mình mà mình cũng còn ngạc nhiên, vậy thì liệu những trải nghiệm này có đang cho mình thấy những giới hạn nơi mình không, cho mình thấy, cái mình thấy khác cái mình nghĩ như nào, mình cứ tưởng là mình phân biệt được nó rồi ấy, mà sao tới đây lại cảm giác nó kiểu mơ hồ mung lung rồi, kiểu này kì nha, kì hết sức kì kiểu cứ nghĩ mình ngon lành cành đào lắm, mà té ra thì chẳng phải vậy, xong kiểu thất vọng chán nản tuột cảm xúc. Cái này có phải là đang đi vào con đường tiêu cực không, cái đoạn thích chán này nó tự động nha, mình không thấy kiểu gì mà mình lọt được vô vùng chán này nữa, thì cứ trải nghiệm thôi rồi bỗng dưng cảm thấy chán không buồn động đậy, chán không biết làm cái gì để vực dậy, chán tới mức nghĩ tới mọi thứ khiến mình vui vẻ phấn khích bình thường lúc trước thì lúc này khi nghĩ tới sẽ chẳng buồn nhìn tới, tức là không có tác dụng, không có chút tác dụng nào với mình hớt, thảm thê, thê thảm rồi, làm sao bây giờ, câu hỏi đặt ra là làm sao bây giờ, nó đang kiểu ngột ngạt kiểu tự dưng vừa ăn xong mà năng lượng bay hết vèo, lạ nha, ăn xong bình thường sẽ khỏe nhưng mà nay ăn xong còn chán đời hơn, ăn cũng không còn tác dụng gì nữa, vậy làm cái gì mới được, nghĩ tới câu thầy nói trường hợp như của Hồng Trang thì muốn làm gì làm, thích làm gì làm đó nha, kiểu được đặc ân tới mức tối đa, được dễ dàng hết nấc mà không thể không thể nào vực lên được. Mấy nay mình đang nghĩ tới cái hậu quả của việc uống rượu tới bến của chủ nhật trước, mình cũng làm đủ cách để giải quyết hậu quả rồi, cũng nghĩ tới đường cùng là mình sẽ mặc dù mình không muốn lúc này, mình chưa sẵn sàng cũng chưa chuẩn bị có em bé bây giờ đâu, biết làm gì để nuôi em bé, mình còn lo chưa xong cơ mà, xong rồi mình đã chọn cái mình không lường trước được, chọn rồi, mọi thứ xong rồi như một cơn gió hậu quả bây giờ sao, bây giờ từ từ mà nhận quả thôi, lỡ mà có thật thì sao, thì biết đâu nhờ sự xuất hiện của em ấy mình sẽ có duyên với thiền thì sao, lúc ấy kiểu thấy quan tài rồi thì tự động khóc thôi, chẳng cần nghĩ nhiều cố gắng nỗ lực làm cái gì cả, tới cảnh rồi thì tự động nó như vậy, mình đã nghĩ tới chuyện này xong cũng nghĩ mình làm sao nuôi bé, rồi mình sẽ làm gì những ngày tháng tiếp theo, không biết, mù tịt luôn ấy, một chút sợ hãi một chút áp lực, tới mức này thì không muốn liên quan cũng phải liên quan, không muốn chọn thì cũng chọn rồi, mình đã chọn rồi mà mình không ý thức được lựa chọn của mình, không ý thức được thì quả tới nhận quả thôi, nghĩ tới đây rồi có chút trấn an tinh thần, nghĩ tới cảnh của mình hiện tại, vật vờ kiểu không có sức sống hoặc cứ nghĩ tới chuyện không tiến bộ không chịu học là chán không vui nổi, chán mà nó san bằng hết các sở vui bình thường của mình nữa, haizzzzzzzz, thiệt tình không biết nói gì cho nó qua cái cơn mộng mị này nhỉ. Trong ngôi nhà Wasabi vô cùng yên ấm thuận lợi này, nhận được sự chấp nhận, rồi được tạo điều kiện thuận lợi cho mọi thứ, nên là mình cảm thấy mình đang kiểu đi vào vùng ì, đây có phải sướng mà không biết hưởng không nhỉ, hay câu anh Quý nói khổ quen rồi sướng không chịu nổi, lúc đầu mình còn cảm thấy làm được cảm thấy vui được hứng được xong kiểu hơn tuần công việc lặp đi lặp lại, độ khó không lên mà độ dài lại kéo lê thê thế là vừa làm vừa vật vờ, kiểu mình cứ tự hỏi đang làm để làm gì, tại sao mình làm chuyện này, để trả ơn, để thể hiện sự biết ơn của mình với những gì mình đang được nhận, nghĩ tới đây thì có chút hứng chút động lực để hăng hái làm tiếp để làm được mà bình yên được, xong rồi tới cuối buổi cũng là trạng thái đuối đuối hết sức, không phải vì việc khó không phải vì nhiều việc, không phải vì việc nặng mà là tinh thần của mình xuống dốc không phanh, mình mệt mỏi hết cạn năng lượng bởi mình đang bị kéo lê đang cố gắng trong khi mình muốn bỏ ngang, nhưng không bỏ được mà cứ phải thuyết phục làm tiếp. Sống qua ngày cố để được yên ấm, cố để được an kiểu này có phải đang duy trì trạng thái vật vờ lan dài không nhỉ? Có một thứ khác đang chồi lên, liệu mình cứ thể hiện phong cách tùy hứng thì sao, thích làm không thích thì bỏ, mọi chuyện sẽ đi tới đâu, hậu quả ập tới liệu có làm mình tỉnh táo hơn không, nghĩ thôi nha, nghĩ thôi đã thấy kiểu hơi khác lạ hơi rung lắc rồi chứ đừng có nói tới làm, mà mình non gan mình sợ mình tiếc mình không dám làm, anh Quý nói cần có quyết định cần có lựa chọn trước đã, dám lựa chọn 1 thứ thôi, đừng có tham, chọn cả 2 là không được cái nào hết, đại khái mình nghe được vậy, mình không dám thử và chọn theo 1 cái mình muốn, mà cứ lững lờ nước đôi, đứng giữa đôi dòng thiệt tình hết sức… có nhiều lúc cứ nghĩ tới chuyện thất hứa mà không chịu được, đã hứa với bạn rồi, bạn cũng tạo điều kiện hỗ trợ mình hết cỡ rồi kia mà, nếu mình phụ bạn thì mình có nhìn nổi mình không, liệu những ngày tháng sau này mình có sống yên ổn được không, bây giờ một phút cao hứng mà lật đi tất cả thì đã cái bây giờ hậu quả sau đó thì sao, lại là cái hậu quả to đùng đoàng gánh kiểu gì, cứ kiểu chưa hết dây trói này thì lại quàng vào dây trói khác ấy nhỉ?
Có 1 con chuột ở trong 1 cái lồng. Khi cửa lồng bật mở, nó hào hứng sung sướng tính chui ra. Nó chạy đến ngay cánh cửa nhưng rồi do dự, vẫn chưa dám ra. Nó thử đưa 1 chân ra trước rồi rút lại, đưa 1 lỗ tai ra, đưa cái mũi ra… Nó khoái quá, thấy đã, nó cứ đứng ngay cánh cửa làm đủ trò thể hiện sự tự do, chứng tỏ rằng nó đã thoát khỏi cái lồng này rồi nha, nó ko bị giam hay bị trói nữa.
Càng lúc nó càng thể hiện dữ dội hơn, nó đập đầu vào thành cửa, dùng răng cắn mấy thanh sắt đến chảy máu, nó nằm rồi ngồi, cà lưng lên cửa sắt đến rụng hết lông… Rồi nó thấy sao càng lúc càng khó chịu vậy nè, đau quá vậy, sao ra khỏi lồng rồi mà đau quá, tới mức bây giờ nó ko làm gì nổi nữa, ăn ko nổi, ngồi ko nổi, nó chán nản với mọi thứ.
Theo bạn thì con chuột đã thoát khỏi lồng giam chưa?
Đoạn này là đang lo có bầu chị ơi, nếu có thật thì chưa kịp chuẩn bị nên hơi lo
mình không quan tâm con chuột thoát khỏi lồng hay chưa á bạn