Buổi sáng vào , sau đó thầy Quý nói buổi này ai vào trễ là sẽ xem như không tham dự , nếu trao tặng món quà mà họ không coi trọng thì không nhận , , đi tiếp vào buổi học , a Quý đưa 2 cái hộp , một cái hộp nói về trái thần kỳ hay là quả thần kỳ , mình thấy rõ bên trong mình là không tin , có thể là thông qua câu chuyện sẽ có điều gì đó , nhưng mà khi được mô tả tiếp tiếp thì càng về sau , niềm tin của mình càng lung lay, nó có cái có lý chứ không thần thoại như suy nghĩ lúc đầu của mình , về sau nữa thì cảm thấy nó có lý , cũng có khả năng , có một loại quả có công dụng như vậy tồn tại , rồi khi nhận được tờ mô tả rõ ràng , thì cảm giác về loại quả càng ngày càng rõ ràng hơn , ủa, có loại quả này nữa ta , bên trong cảm thấy một sự hiểu và rõ ràng thông qua sự mô tả , vẫn có cái biết là mình đang hình dung về nó như vậy, mình đang tạo ra một loại quả như vậy ở bên trong đầu minh. Rồi đến khi thầy mở hộp thứ 2 lấy ra quả cà chua , thì cái hiểu nó rõ ràng, chẳng cần giải thích gì thêm , giờ hồi tưởng lại vẫn thấy quả cà chua như thật , tiếp theo là đoạn đối đáp giữa Linh và thầy Quý mới thấy là mình chưa hiều gì cả , sai tè le , rồi đoạn thấy Quý đối đáp lại rất rõ ràng trơn tru, những câu trả lời như nhìn vào đối tượng và nói ra vậy . chỗ này mình thấy vấn đề của mình là suy nghĩ quá nhiều, trong khi chỉ cần nhìn vào bên đối tượng ở trong là thì không chịu, một cú giật mình, chính việc sử dụng cái đầu đã ngăn mình nhìn vào đối tượng cần nhìn , sau đó , thì nghe câu chuyện sợi dây thừng và con cò , cái gì mất đi , lúc này mình thấy mình ảo tưởng nhiều quá nhiều , mình nhìn thấy giới qua cách mà mình muốn nhìn , chứ không phải là nhìn theo như thực tế . giật mình thêm cái nữa, đến đoạn sau , lúc bài thực hành theo cầu thang, để cảm nhận chứng kiến sự chứng kiến , lúc trước khi leo cầu thang và chứng kiến các bạn leo cầu thang, mình thấy có một suy nghĩ nổi lên trong đầu, nỗi sợ không phải là cái chính yếu , sự tập trung vào cái trước mắt , mình cũng nghĩ liệu mình có sợ không nhỉ , nhỏ lớn có vài lần leo cầu thang thôi, nhưng qua những lần trong quá khứ mình đã trải qua , thì mình nghĩ lần này sẽ không sợ, nhưng sẽ cẩn thận , vì nếu không cũng sẽ té như thường , sau khi nói với thầy để xác nhận lại , thì đúng vậy , rồi cũng đến lượt mình leo cầu thang , mình hoàn toàn tập trung vào từng cái tay , bước chân , mà cảm nhận có một cái biết rõ từng hoạt động của mình, đến khi xuống thì nó vẫn còn , mình hiểu là hướng vào đối tượng , các đối tượng thay đổi , cuộc sống như trò game thực tế , mình đã cảm nhận được, mọi thứ mình nhìn thấy trước mắt , tai nghe , mũi , lưỡi, ý nghĩ, cảm thấy mình như đang trong một trò chơi với những luật chơi của cuộc sống, và mình chơi với nó thôi, sau buổi học thì cuộc sống mình thay đổi nhiều lắm, mình chơi đúng luật, mình mong muốn điều gì đều thấy rõ, và chơi, điều quan trọng nhất mà mình đã tháo gỡ được là hướng sự chú ý vào đối tượng , trước đây mình hướng vào trong và hướng vào đối tượng luôn , điều này làm mình phân vân vì sợ mất , cái thứ 2 là mình dùng suy nghĩ, hay dùng cái đầu nhiều quá , trong khi chỉ cần nhìn vào và trả lời thôi , nhìn vào đối tượng và trả lời giống như nhìn cây bút và trả lời , không cần phải giữ gì cả, cái cảm giác nhẹ nhõm bên trong giống như được cởi bỏ gánh nặng vậy , ngày hôm sau mình chơi cả ngày không thấy mệt. cũng là làm việc đó thôi, nhưng nó trôi nhanh lắm .