Trước giờ mình luôn nghĩ đi học là để học thêm cái mới, cái hay nghĩa là mình cũng có cái đúng rồi, học thêm thôi. Chưa bao giờ nghĩ đi học là để thấy mình sai. Cho tới khi ngẫm về câu chuyện chứng kiến hình chúa giêsu, trái dâu và con cò, đàn chim sẻ mình mới thấy đi học để được chứng kiến thấy mình đã sai, được chứng kiến góc nhìn khác để thấy cái mình kết luận trước đó là sai. Nếu không zoom in zoom out thì làm sao biết được hình chúa Giêsu được xếp từ đống dâu xanh. Hay không chứng kiến đàn chim sẻ bay gần thì sao biết con cò chỉ là do đàn chim tạo thành. Việc nhìn hình ảnh vẫn không thay đổi nhưng nhận thức của mình, cái biết của mình nó đã thay đổi. Điều đó làm mình không kết luận nó là A hay B, mà kết luận một cái khác gần sự thật hơn hoặc ko đi kết luận. Chỗ này mình thấy mình sẽ đi kết luận qua một cái khác nhưng gần sự thật hơn. Hay khơi lên sự tò mò để tìm hiểu sự thật hình đó là gì, tại sao mình lại nhìn ra như vậy.
Mình chưa bao giờ thấy việc thấy mình sai là có giá trị, nói thẳng ra mình còn thấy nó mất giá trị nữa chứ. Học bao năm có được tẹo kiến thức xong đến ngày nhận ra đống kiến thức đó sai bét thì thường mình dễ thấy mất giá trị. Tìm cách để chứng mình mình đúng nữa cơ. Và thực tế người trong nhà mà nói mình sai là mình phản ứng ngay. Người ngoài thì thường mình không quan tâm, mà không quan tâm là theo kiểu mình giữ ý kiến đúng của mình.
Sự chứng kiến trong mình nó luôn hoạt động một cách rất đúng. Mình chứng kiến điều gì mà “biết” nó là sự thật là mình theo ngay, không có băn khoăn gì luôn. Một tháng stress rồi là minh chứng cho thấy một khi mình đã cho điều mình chứng kiến là sự thật là mình dẫn nó đi tới đâu luôn. Còn khi có cái biết nó không phải sự thật là mình có nhịp chậm lại ngay. Như việc mình muốn ly hôn nhưng mình có cái biết “mình chưa có rõ ràng chắc chắn muốn ly hôn” nên mình không đưa ra quyết định ly hôn, mình để ở trạng thái tim hiểu, làm rõ.
Trong mình hiện tại có khởi lên mong muốn được đi học để được thấy mình sai, để sư chứng kiến trong mình được nhiều góc nhìn hơn, để cái biết trong mình được thay đổi để bề nổi bên trên, cuộc sống thường ngày của mình được thả lỏng sống mà ít trắc trở, sai phạm nhất có thể. Những nỗi sợ về việc học hay tìm hiểu một điều gì đó sẽ mở ra cho mình một góc nhìn đáng sợ này kia không còn nữa. Mình muốn được học, được sai, được nghi hoặc, nghi ngờ và cảm thấy biết ơn sự nghi hoặc trong mình để không đi kết luận về điều mình chứng kiến.