Bài tập của Diệu Trang :
Câu 1:
A. 5 nhận thức có được từ chứng kiến
- Hôm nay mình đi ăn trưa với 1 người bạn , mình chứng kiến mình nhìn thấy hàng cây xanh dọc bên bờ hồ với những chiếc dù màu xanh trên nhà hàng. Mình ngồi cùng với những người bạn và uống 1 ly nước trái cây nếm thấy mùi vị vừa chua chua vừa ngọt, mình ngửi mùi thơm đồ ăn của những bàn ăn been cạnh, mình chứng kiến thấy se se lạnh vì những luồng gió thổi và nghe thấy tiếng chim hót.
- mình đang biết mình đang có suy nghĩ về 1 việc nào đó.
- bạn mình đang nói chuyện và hỏi mình vài câu hỏi
- Có tin nhăn trong lớp học Chứng kiến hiện lên trong điện thoại mà mình chưa đọc.
- Tôi đang suy nghĩ về những tin nhắn của thầy về phân biệt Chứng kiến, tập trung chứng, có ý thức chứng kiến.
B. 5 nhận thức có được từ không chứng kiến:
- Tôi nghe cô bạn gái kể về chuyện tình cảm của họ đã đi chơi và yêu nhau như thế nào ?
- Tiền là nặng lượng. Tất cả mọi thứ đều là năng lượng.
- 1 người bạn nam to tình nói yêu mình . ( không chứng kiến được sự thật ý người khác nghĩ gì về mình. )
- Tổng thống Bill Clinton là 1 trong những người giàu nhất.
- Có Thế giới cực lạc , có Niết bàn.
Câu 2: Vì sao bạn biết nhận thức này nằm ở nhóm chứng kiến (nhóm A) hay nhóm không chứng kiến (nhóm B)
- Minh biết 5 nhận thức này ở nhóm A vì :
Mình đang nhìn thấy nó diễn ra ngay trước mắt mình thông qua những gì mình chứng kiến bằng 6 giác quan của mình đang nhìn thấy nó diễn ra, mắt mình nhìn thấy cây dọc theo bờ hồ, tai mình nghe tiếng chim hót, mũi mình ngửi thấy mình thơm của đồ ăn, lưỡi mình đang mến mùi vị ngọt của ly nước trái cây , thân mình đang ngồi trên chiếc ghế và bạn mình đang ngồi nói chuyện với mình, và ý mình thì đang suy nghĩ về câu hỏi của bạn mình. Cho nên Tôi biết tôi đang chứng kiến thấy những điều này. - Mình biết 5 nhận thức này thuộc nhóm B không chứng kiến vì :
Tôi chỉ biết sự việc bạn tôi kể thông qua những gì cô ấy nói thôi chứ thôi không thật sự chứng kiến nó. Và Tiền chỉ là năng lượng, mọi thứ đều là năng lượng cũng là do tôi có niềm tin về nó do quá nhiều người nổi tiếng các nhà khoa học nói về nó thôi chứ tôi hoàn toàn chưa chứng kiến, chưa thấy tiền và mọi thứ nó biến thành năng lượng. Và có thế giới cực lạc và Niết bàn cũng vậy , tôi nghe trong kinh và Phật nói có TGCL và niết bàn và tôi có niềm tin về nó do đó là Đức Phật nói người tôi tin tưởng thôi chứ tôi chưa chứng nghiệm chưa thấy và chưa chứng kiến nó bằng 6 giác quan của mình.
Câu 3: Khi đọc yêu cầu của bài tập này. Như thế nào là đọc trong chứng kiến. Như thế nào là không?
Đọc trong chứng kiến là : khi tôi đọc , chữ hiện ra trong đó có nghĩa, tôi hiểu nghĩa trên chính câu chữ đề bài yêu cầu và thực hiện. Nếu mình không hiểu rõ nghĩa thì mình sẽ hỏi lại để xác nhận thông tin mình hiểu đã đúng với đề bài chưa.
Đọc trong không chứng kiến là : khi tôi đọc, chữ hiện ra trong đó có nghĩa , tôi hiểu theo ý của mình như thêm thắc những gì mình đã hiểu đã biết trong quá khứ và trả lời không đúng theo yêu cầu của đề bài.
Câu 3 : Viết cảm nhận và trả lời câu hỏi trên forum làng thiền.
Bài cảm nhận buổi 1 :
Khi vào lớp tôi mới biết là bạn Đăng là giảng viên của lớp , tôi hơi ngạc nhiên vì nghĩ A QUý là người đứng lớp dạy. Nhưng tôi cũng không quá bận tâm ai là Giảng viên, tôi chỉ quan tâm là mình sẽ học được gì từ khoá học này. Sau đó thì lớp cho mọi người hỏi về Đăng và những thắc mắc. Thì trong đầu tôi nảy lên 1 thắc mắc cho mình và cũng muốn hỏi Đăng. Vì sao tôi và Đăng thời điểm đó là đôi bạn cùng học chung với nhau cùng làm những bài tập cùng chung 1 level và cũng khá thân với nhau nhưng sau đó Đăng đã vượt trội lên hẳn và được a Quý chứng nhận còn mình thì vẫn còn chưa đi đến đâu. Tôi muốn biết cách học Đăng như thế nào mà sao Đăng đã vượt bậc lên rất nhanh như vậy để mình xem lại mình cách học của mình có gì chưa đúng. Và tôi đã được Đăng chia sẻ, hay nói đúng hơn là lúc sau A Quý đã trả lời rất rõ ràng về cách học của Đăng. Khi đó thì tôi đã thấy vấn đề của mình.
Cách học của Đăng là Đăng thật sự chú tâm vào việc muốn mình có kết quả bằng cách luôn ý thức và tập trung vào việc phải thực hành và áp dụng những gì đã học vào mọi sinh hoạt của mình , không buông nó ra và bám sát nó liên tục. Và đó là cả 1 quá trình dài liên tục học và sống trong sự nhân ra của mình trong từng giai đoạn. Trong quá trình làm việc thì được A Quý chỉ ra những cái chưa đúng và liên tục chỉnh sửa. Còn cách học của tôi thì tôi chưa có sự quyết tâm và cũng chưa áp dụng được nó xuyên suốt trong mọi sinh hoạt , lúc lên lúc xuống và cũng không có cơ hội để được chỉ sai và chỉnh sửa. Bị gián đoạn không liên tục chồi sụt.
Tôi thật sự ấn tượng với 2 chữ Chứng Kiến. Tôi đã học đã nghe nào là Cái Biết, Ông chủ , Tỉnh thức ….v…v… nhưng không hiểu sao 2 từ này vô cùng dể hiểu. Nhưng buổi sáng khi học thì tôi cảm thấy hơi bị ức chế và khó chịu vì thấy cũng không có gì hay đặc biệt khi mà Đăng chỉ nêu ra cái hộp đen và trong cái hộp đen đó mình đã xử lý cai gi rồi mới cho ra cái cảm xúc cảm giác , vi du người ta chửi thì mình sẽ tức , những cả cái giai đoạn từ lúc bị chửi đến lúc mình tức xảy ra rất nhanh và cái hộp đen đó no đã xử lý cái gì trong đó mà cho ra cái cảm giác tức. Tôi đã rất thắc mắc cái hộp đen đó là cái gì và các bước diễn biến hộp đen đó như thế nào thì Đăng không chia sẻ rõ. Và tôi cũng đang chưa rõ cái quái gì xảy ra trong cái hộp đen đó.
Và cho đến buổi chiều. Đặc biệt là lúc đi vào bài tập, sau khi nghe câu chuyện về Anna nhìn thấy chồng mình đi với 1 cô gái khác . Bản thân tôi cũng nghĩ rằng anh ta ngoại tình. Vì những gì Anna thấy là rất rõ ràng hay có thể nói là chứng kiến bằng mắt thấy tai nghe rõ ràng đàng hoàng luôn chứ. Nhưng khi Đăng kêu ghi ra tờ giấy chia là 3 . Anna chứng kiến điều gì? Anna nghĩ Anna chứng kiến diều gì? Và Chứng kiến là gì ? Thì tôi như bị giật mình. À thì ra là những gì mình nghĩ là mình chứng kiến, thật sự không phải là chứng kiến.
Lúc này tôi vỡ lẻ ra, buổi này chính là buổi mà cái hộp đen của tôi sẽ được giải mã đây. Tôi tự nhận ra có khi những gì mình nhìn thấy rõ rằng bằng mắt của mình nhưng chưa chắc đó đã là sự thật, tại sao vậy ? Vì khi mình chứng kiến mà cái chứng kiến đó đã bị móp méo sai đi sự thật từ trong suy nghĩ của mình. Đăng tiếp tục đưa ra những cột như là : Dự đoán, suy diễn, suy luận, tưởng tượng, ảo tượng , …. À cái hộp đen nó chứa cái gì trong đó , đó đã xử lý cái gì trong này mới cho ra cảm giác. Tôi đã lùng bùng với cái đinh nghĩa Chứng kiến là gì ? Và những yêu cầu bài tập tiếp theo Đăng đưa ra càng lúc càng rõ ràng hơn rất dể hiểu và đi thẳng vào cái tôi đang rất thắc mắc và muốn khám phá, cái Chứng kiến bắt đầu rõ dần. Bài tập tiếp theo là chìa ra 6 cột về 6 giác quan và 6 đối tượng nhận biết. Tôi đã nhận ra cái giác quan thứ 6 là Ý, là cái nhận biết 5 cái giác quan mắt tai mũi lưỡi thân nó đang tiếp nhận 5 cái đối tượng . Chưa hết tôi phát hiện ra có 1 cái ý khác nổi lên , và cái Ý nhận biết này thấy cái Y kia nổi lên, có nghĩa là Ý nhận biết đang biết có 1 ý khác nổi lên. Ồ ! Tôi thấy lùng bùng quá , nó đang có 2 cái Ý , 1 cái Y là Ý nhận biết, 1 cái Y là ý đối tượng, ý dối tượng là những cái tôi đang suy nghĩ . Khi bắt dầu Đăng kêu viết Dự đoán và Tưởng tượng thì hình như tôi nhận ra nó đã không còn trong vùng Chứng kiến nữa. Tới lúc này thì tôi thấy Chứng kiến là những gì mình nhìn thấy trực tiếp thông qua 6 giác quan.
Sau khi kết thúc lớp học , tôi vẫn chú tâm đến việc Chứng kiến , và lúc Tôi đang nói chuyện với 1 người bạn, những điều bạn này nói làm tôi khó chịu bực mình, lúc này tôi chứng kiến mình khó chịu và không thích cách người bạn này nói chuyện, tôi biết có cái ngài đó không ổn đang xảy ra với mình mà chưa biết nó là cái gì. Có phải tôi đang nghe không chứng kiến không? Tại sao tôi khó chịu vậy, cái hộp đen nó hoạt động xử lý gì vậy? Cái gì dẫn đến tôi khó chịu. Tôi nói tôi sẽ kiếm tiền 1 giờ gấp 10 lần so với 1 gio bây giờ tôi đang kiếm được. Anh ta bảo , “ bạn không làm được đâu”. Tôi bực mình, tại sao anh ta không tin mình xem thường mình và truyền năng lượng tiêu cực cho mình. Khi anh ta nói bạn không làm được đâu, thì tôi đã không dừng lại ở câu : bạn không làm được đâu ! mà ngay lập tức tôi đã tức giận vì nghĩ họ đã xem thường và không tin mình. À thì ra đây chính là dự đoán , suy diễn theo ý riêng của tôi.
Tôi đã nghe: BẠN KHÔNG LÀM ĐƯỢC ĐÂU. Nhưng cái hiểu của tôi là : BẠN ĐANG XEM THƯỜNG TÔI. Tôi cho 2 câu này đồng nghĩa với nhau.
Tôi đã nghĩ tôi chứng kiến họ không tin tường mình. Với bài tập chứng kiến Y của người khác trong lớp thì 1 điều quan trọng mà tôi nhận ra là mình không thể nào Chúng kiến được Ý của người khác, nó không nằm trong vùng chúng kiến mà là không Chứng kiến vì sự thật mình không thể nào chui vào cái đầu của họ để biết được họ nghĩ cái gì trong đầu . Mình đã móp méo câu chữ của họ theo ý riêng và cho ra kết luận chủ quan của mình. Vì vậy mà mình đã không nghe không chứng kiến mà đã bỏ ý của mình vào.
Vậy Chứng kiến là mình nhìn đối tượng trực tiếp thông qua 6 giác quan của mình mà không có thêm bất kỳ Ý thứ 2 nào khởi lên chen vào theo đúng sự thật những gì mình đang nghe thấy biết đúng như nó đang là. Vd nghe : “bạn không làm được đâu” . Thì biết là ừ họ nói vậy chuyện của họ. Nếu muốn biết thêm thì hỏi tại sao bạn nói vậy để làm rõ ý họ hơn chứ không suy diễn ý mình vào.
Gần như cái việc suy diễn ý người khác là cái thói quen quá lâu đời như 1 phản xạ tự nhiên của mình rồi. Nên mình thấy việc thực hành Chứng kiến liên tục mọi lúc mọi nơi 24/24 để thay dổi thói quen là 1 điều rất quan trọng cần thiết và cũng không phải là dễ dàng, cho nên mình phải rất quyết tâm và luôn ý thức về việc này . LUÔN CHỨNG KIẾN. Và khi thực hành điều này tôi đã khám phá ra nhiều cái rất lạ và hay.