Trong buổi học bổ túc mình biết được trước giờ mình nhằm lẫn giữa quan sát là chứng kiến. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mỗi lần mình nhìn lại mình cảm thấy mệt mỏi và nó không thường trực được vì nó là quan sát là dùng ý để hướng tâm mình vào. Còn chứng kiến thì luôn hiện hữu không cần phải dùng ý để hướng vào. Và sau buổi học mình biết được là mình luôn đưa ra kết luận khi một sự vật sự việc đến với mình.
Hiện tại mình không biết làm sao để có thể sống chỉ trong sự chứng kiến hay ko sống trong chỗ có kết luận mà giảng viên đã hỏi trong buổi bổ túc nữa. Vì mình biết mình đang dùng ý để quan sát những điều mình chứng kiến. Và mình thấy được trước giờ mình làm gì hay suy nghĩ gì cũng để đi phục vụ cảm giác của chính mình. Nhưng mình ko biết cách nào để thoát ra được nó vì mình cảm thấy nếu thiếu nó mình không còn gì cả. Tuy nhiên, bên trong mình vẫn mắc bảo có một trạng thái ở đó mình không còn làm nô lệ cho cảm giác nữa. Vì ở trong trạng thái đó mình có thể hạnh phúc mà không cần đến điều kiện gì cả.
Trong buổi học, mình tâm đắc nhất là câu hỏi của giảng viên: " sống trong chỗ không có kết luận" và " không sống trong chỗ có kết luận" mình thấy 2 câu hỏi này rất hay. Vì câu thứ nhất nó giúp mình thấy được lúc nào mình đưa ra kết luận cả vì nếu không có kết luận mình sẽ không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài. Còn cáu thứ 2 nó giúp mình thấy được kết luận luôn có mặc trong mọi hoàn cảnh nhưng mình có thể lựa chọn có sống với nó hay không thui. Hay nói cách khác mình có đang chứng kiến được đó kết luận của nhận thức hay đó là kết quả của chứng kiến hay không thui.
Sau buổi học, mình có một chăng trợ là mặc dù mình biết những điều mình đang thấy đây chỉ là kết quả hay kết luận từ nhận thức và ý muốn của mình đưa ra chứ hoàn toàn không phải là kết quả của chứng kiến. Nhưng mình vẫn chưa sống hoàn toàn trong sự chứng kiến đc. Hay nói cách khác, mình thấy mình đang bị cảm giác chi phối và làm chủ mình nhưng mình chưa thoát ra được nó.