Đỗ Quốc Tuyến - Bài tường thuật buổi bổ túc

Mở đầu buổi bổ túc giảng viên hỏi các học viên biết vì sao phải mở lớp bổ túc này không? Các học viên nói là do chưa đạt được mục đích của khoá học trước nên phải học bổ túc thêm. Sau đó giảng viên nói do mọi người điều thực hành sai về chứng kiến => mọi người không hiểu gì về chứng kiến

Giảng viên tiếp tục hỏi: “như thế nào là chứng kiến? Như thế nào là không chứng kiến? Các học viên lần lượt trả lời đa phần mọi người điều nói chứng kiến là mình có thể thấy và cảm nhận rõ ràng về đối tượng thông qua các giác quan và mình có thể mô tả lại một cách rõ ràng. Còn không chứng kiến là mình không trực tiếp thấy và cảm nhận đối tượng thông qua các giác quan mà thông qua một đối tượng khác. Trong đó, có anh L là trả lời khác với đa số mọi người chứng kiến là một trạng thái chứng kiến. Còn không chứng kiến là không có trạng thái đó.

Giảng viên hỏi tiếp: như thế nào quan sát? Quan sát có giống với chưng kiến hay ko? Các học viên lần lượt trả lời mình không nhớ chi tiết từng câu trả lời của mọi người nhưng đa phần mọi người trả lời là quan sát là có ý hướng tâm của mình vào một đối tượng nào đó nên khác với chứng kiến. Riêng mình trong thời điểm đó thì mình thấy quan sát thì ko có ý mình trong đó nó giống như camera vậy thui.

Giảng viên hỏi tiếp chứng kiến có mâu thuẫn với các hành động hay không? Cà giảng viên đã đưa ra các ví dụ trong đó có hành động quan sát. Khi đó mọi người điều nói là chứng kiến không mâu thuẫn với các hành động. Lúc đó mình mới biết được trước đây mình đã sai vì xem quan sát là không có ý mình trong đó. Vì hành động thì phải có ý muốn mình mới dẫ đến hành động. Khi đó mình mới nhận ra là vì sao mình lại cảm thấy mệt mỏi khi phải đi liên tục quan sát cái mình đã chứng kiến. Vì mình dùng ý để hướng mình vô cái mình đã chứng kiến chứ không phải chứng kiến một cách tự nhiên. Nó giống như việc mình đang làm việc vậy nên dẫn đến mệt mỏi.

Câu hỏi tiếp theo là quan sát có mâu thuẫn với hành động hay không? Câu trả lời của các học viên là có vì khi quan sát thì không thể làm hay nghĩ tới một việc nào khác nữa. Lúc này mình cũng trả lời nhưng vậy và nhìn lại thì thấy nó đúng vì khi mình quan sát cái mình chứng kiến thì mình đang dùng ý của mình cào nó. Lúc này đa phần mọi người điều cảm thấy hoan mang vì mọi người nghĩ mình đang chứng kiến nhưng nó là quan sát. Nhưng giảng viên nói quan sát không sai nó chỉ chưa mang lại kết quả mà khoá học mang lại thôi.

Sau đó, Giảng viên hỏi tiếp kết luận là gì? Kết luận có phải là kết quả của chưng kiến hay không? Mọi người điều trả lời kết luận không phải là kết quả của chứng kiến. Vì kết luận là kết quả của nhận thức cà đã có ý của mình trong đó.

Cuối cùng giảng viên đưa ra hai câu: sống trong chỗ không có kết luận và không sống trong chỗ có kết luận. Hai câu này giống hay khác nhau?

Mọi người nói nó khác nhau vì sống trong chỗ không có kết luận là mình đang kết luận chỗ đó là chỗ không có kết luận đồng nghĩ với việc mình đang sống trong cái kết luận đó. Còn không sống trong chỗ có kết luận là mình biết rõ chỗ đó có kết luận và mình lựa chọn không sống trong nó đây là một tâm thế chứ không phải là một kết luận.

Cuối buổi giảng viên đã đưa ra một số bái tập để về làm và nói ai làm các bài tập này mới được xét duyệt để học tiếp khoá ba còn ai không làm mà muốn học tiếp thì đóng 50 triệu.