[Hien Tam] Bài cảm nhận sau buổi bổ túc 2 ngày 25.02.2024

Bài cảm nhận sau khi tham dự khoá bổ túc thứ 2
Mình viết bài cảm nhận sau khi viết tường thuật buổi học. Đầu tiên mình mới trãi nghiệm được viết tường thuật buổi học, khi ngồi viết tường thuật buổi học là gần như mình như được tách ra kể lại toàn bộ quá trình được mình nhớ lại kể lại những gì được mình chứng kiến trong quá khứ, chẳng xen ý nghĩa, đánh giá, phán xét như được trung lập tách ra và miêu tả một cảm nhận khá hay về bài tường thuật mà trước giờ mình không thấy cái ý nghĩa này trong mình.
Quả thật là trong quá trình học mình không nhận ra cái giữ nhận thức mình chắc đúng rồi trong mình, mình cố gắng tìm cách để khế hợp chứng minh, nhưng khi ngồi viết bài tường thuật thì mình nhận thấy cái hướng khế hợp để chứng minh rằng mình đúng đó bên trong mình, chính cái ấy trong mình có cơ chế chặn hay phòng thủ những gì mình tiếp nhận mà mình sẽ chấp nhận nếu như trong mình thấy ờ này giống mình nè, này khác mình nè. Nên chính vì vậy trong suốt buổi học trong mình chẳng có chút cảm nhận , hay chút ý nghĩa gì cả. Còn những cái mình đi tạo ý nghĩa , tìm ý nghĩa cho nó thì lại khá nhiều, nào là kiến thức này hay nè, anh quý nói hay quá, cái này lạ quá, …. Thì lại khá nhiều, mình cảm nhận được mọi thứ đến ở lớp bên ngoài suy nghĩ của mình hơn. Hay nói đúng hơn chính vì mình đã cho rằng mình hiểu rồi đúng rồi, chính cái đó tạo ra 1 lớp bao bọc mình không tiếp nhận mọi thứ, đúng hơn nó không chạm được trong mình 1 vấn đề gì? Toàn là mình cố gán ghép ý nghĩa cho nó, mình cảm nhận được 1 vỏ bọc ý nghĩa của việc học trong mình, đó là học mà không cảm nhận thì là không học gì, hay học mà những gì anh quý chia sẽ mà không đút kết được gì thì là quá tệ. Nên chính vì vậy mình phải cố tỏ ra với chính mình rằng nó có ý nghĩa, dù thạt lòng chẳng ý nghĩa gì nhưng mình không chấp nhận phải tìm một ý nghĩa gì đó để bản thân mình thấy thật ra có ý nghĩa nhưng thật sự là nó không ý nghĩa thật. Ngồi chìm vào viết tường thuật thì thật sự điều này nó mới hiện ra với mình. Rồi mình cố đi tìm việc này việc kia để chứng mình là nó có ý nghĩa, ôi mình cảm thấy mệt, thật sự mệt với cái cố gắng ấy. Không hiểu sau , sau khi viết tường thuật mình lại thấy mệt với điều này, mà trước đó mình chưa thấy và không thể chấp nhận được việc này. Lúc này mình cũng chẳng phải cố gắng hiểu nọi dung lớp học có gì, cố gắng tìm ý nghĩa nội dung để thuyết phục mình nữa.

Và chắc chắn rằng bài cảm nhận này không phải là bải cảm nhận của buổi học, bởi thật sự buổi học ngày hôm ấy mình không có cảm nhận gì chạm tới bên trong mình, ngoai những kiến thức mình tiếp thu, mà những kiến thức áy với mình giờ chẳng ý nghĩa nếu tự bản thân mình đã chặn hết mọi thứ không cho nó vô, nên nếu cố viết thì trong mình chỉ tạo ra một lớp cố gắng hình ảnh đẹp trong mắt mình và trong mắt mọi người hơn mà thôi.
Nhưng thật sự trãi nghiệm viết tường thuật trong mình đã hơn nhiều, lúc ấy cơ chế phòng vệ trong mình dần dần không xuất hiện, không đánh giá, không phán xét, mình không phải cố gắng hiểu ý nguời khác sau lời họ nói, và thậm chí không cần họ nói ý họ mà minh tự phản ảnh ý của mình và gán luôn trong mình và cho rằng ý của họ.
Vậy thế nào mới đúng? Sống trong chổ không có kết luận là không đúng, bởi khi nghe đièu đó mình cảm nhận ngay luôn là mình cứ phải giữ mình để không có kết luận, ngay khi ấy đã có 1 kết luận là được được kết luận rồi. Thế nào mới đúng? Thế nào là không sống trong chổ có kết luận? Khi viết tới đây trong mình bắt đầu nhen nhúm lên cái mong muốn này, còn khi trong lớp thì tới đoạn này trong mình nó khởi lên vì tò mò hơn là nhu cầu của chính mình, nhưng khi viết cảm nhận tới đây trong mình lại bắt đầu khởi lên nhu cầu nhỏ nhoi, mong muốn tìm thế nào mới lànđúng, thế nào mới không sống trong chổ có kết luận.