Bài cảm nhận sau buổi bổ túc lần 2
Buổi bổ túc lần thứ 2 này, mình nôn nao đi học cái cảm giác muôn tìm chút ít gì đó để mình có thể hiểu được về chứng kiến , nắm bắt được về chứng kiến, sau khi mình phát hiện ra sau khi trả lời câu hỏi Nhiệm vụ 3 sau buổi học bổ túc trước, đến nổi mình không muốn ẵm bé Châu đi vì mình sợ mình phải chăm sóc Châu rồi lại không thể tập trung được vào việc học, mình điện thoại năn nỉ mẹ từ thường chiếu đón xe lên chăm Châu giúp mình, mà cũng may mắn thế nào mẹ đồng ý lên vì thế nên mình được học một ngày trọn vẹn hơn, không lộn xộn như buổi bổ túc lần trước, và ngày hôm nay tâm thế học khác hẳn với tâm thế lần trước, buổi bổ túc trước mình đúng là như ly nước đầy, chỉ thêm chút chút, à hiểu mới hơn chút chút, nhưng hôm nay thì mình mục đich của mình muốn nương theo những câu hỏi ấy để đâu đó có thể mình nắm bắt được đối tượng chứng kiến trong mình, nó là gì, nó như thế nào, trước buổi thứ 1 mình trả lời vanh vách nhưng giờ đây sao nó quá xa lạ với mình, muốn mô tả cũng không thể tìm thấy đối tượng ấy để mô tả, mình thấy được rất rõ cách học về kiến thức , tô thêm lớp kiến thức hiểu biết ấy, bởi khi anh Quý mô tả cách học đó như diễn tả đúng phốt ngay cách học của mình, không xê dịch đâu được, trúng từng chữ từng chữ, và mình cũng không biết mình học như thế luôn á, cho tới khi về làm 3-4 bài nhiệm vụ lần trước, mình mới phát hiện được điều đó đang diễn ra bên trong mình, và mình đang cố học để được hiểu thêm, bổ sung thêm kiến thức nhiều hơn…
Lúc chia nhóm ra thảo luận, mọi người cứ hỏi đáp qua lại với nhau, còn mình thì cứ mặt đơ đơ ở đâu như mới rớt xuống, mình cứ bị đứng hình như thế nào ấy, nên không bắt nhịp kịp nội dung mọi người trao đổi nên mình quan sát mọi người đang trao đổi, nghe mọi người trao đổi 1 chút tự nhiên trong mình chợt loé lên thấy một điều mà ngược hẳn đi theo những suy nghĩ của mình trước đó vê chứng kiến, và với chính mình trước đó, tự nhiên trong mình thấy là mình chưa bao giờ không sống trong chứng kiến, mình thấy được cái sáng đó, dù là nhỏ nhoi, nhưng được che lắp đi bởi những lớp tạo nên giá trị ảo của mình, những cái bù đắp che đậy để mình cảm thấy mình có chút giá trị ấy, chính những cái đó nên mình nghĩ là lúc mình sống trong chứng kiến, lúc mình không sống trong chứng kiến, mình nghĩ là khi nào mình ý thức lại thì mình sống trong chứng kiến, còn khi mình không ý thức là mình không sống trong chứng kiến, nhưng ngay lúc nhóm thảo luận mình chứng kiến là chưa bao giờ mình không sống trong chứng kiến, không phải đợi lúc nhằm lẫn, ý thức lại đâu, mà chính ngay thời điểm ấy mình vẫn có ý thức và chứng kiến và vẫn có ý thức chưa bao giờ là không sống trong chứng kiến, nhưng cái ý thức ấy như ngọn đèn le lói nhỏ nhỏ và nhỏ xíu, nhưng nó vẫn sáng, mình thấy được sự cố ý che lấp, sự cố ý muốn dập tấp ánh sáng le lói nhỏ nhỏi ấy, chính ngay tại thời điểm ấy trong mình vẫn biết rõ mình đang cho phép theo cái tôi của mình, mà không muốn thừa nhận luồng sự thật kia, mình thấy được cái le lói ấy. Mình bắt đầu trình bày và trao đổi lại với nhóm, nhưng khi nhóm hỏi lại câu “Nếu lúc nào cũng sống trong chứng kiến thì sẽ không bao giờ mắc sai lầm và nhằm lẫn đúng không?” Mình khựng lại vì đó cũng là điều mình đang chưa giải quyết được, vì nếu là lúc nào cũng sống trong chứng kiến thì không bị sai lầm nhưng sao mình vẫn bị nhầm lẫn và sai lầm liên tục ấy chứ, mình vẫn chưa thông, nó vẫn còn gì đó rối bời, mình cũng biết là vậy , nhưng có nhiều cái nhìn khác đi lắm, lúc trước mình còn nghĩ là tại mình không biết, tại mình rõ, nằm trong vùng vô thức, à nói đúng hơn là không phải là lỗi do mình nhỉ, nhưng khi ấy mình phát hiện là do mình quyết định và mình cũng biết và thấy được động cơ ngay khi mình lựa chọn luôn ấy.
Buổi học kết thúc cũng đã quá muộn, mọi người cũng chẳng muốn về, còn tồn đọng bao điều trăn trở về mình về sự tồn tại của mình và về chứng kiến,
Mục đích khoá học là hiểu về chứng kiến. Bạn hiểu như thế nào là hiểu về chứng kiến? Hiểu thêm thì có đồng nghĩa với có thêm kiến thức về chứng kiến ko?