[Hiện tại mình chưa có câu trả lời cho Nhiệm vụ 3 và mình đang đi tìm câu trả lời]
Trước khi trả lời thế nào, thì đầu tiên mình miêu tả lại những gì diễn ra trong mình lúc đó, đo chính là không còn tự nhiên như không đăng nha. Nó có chút gì đó hôi hộp, lo lo sợ sợ, gợn lên nhẹ tức là mình cảm nhận 2 trạng thái binh thường và trước khi quyêt định đăng
Nhưng khi em nhìn trong quá trình ấy diễn ra như thế nào thì được nhưng khi em nhìn lại như thế là là sống trong chưng kiến, như thế nào là không sống trong chứng kiến, thì nó cứ mơ hồ thế nào, chưa có rõ ràng. Minh nhớ trong lớp anh quý hỏi câu nào minh cũng tra lời ro rang tự tin lắm nhưng từ khi viêt bài tường thuật và bại cảm nhận thi cái tự tin ấy mất hẳn, ngồi trầm ngâm tra lời câu hỏi nhiệm vụ 3 mà minh ngồi mãi không có câu tra lời vì cứ nhìn lại là mình cảm thấy mình không nắm bắt được đối tượng chứng kiến, hay thế nào là sống trong chứng kiến thì làm sao mà mình trả lơi, nó cứ tuột và qua nhiều lớp nhiều tầng thế nào ấy.
Nhưng nếu miêu tả nhưng gi diên ra thi mình nhớ và miêu tả được nhưng khi nhìn lại và chốt thế nào là STCK và thế nao là KSTCK thì nó lại không ra?
Mấy ngày nay mình như con cua lột vỏ , mình cảm giác mọi thứ phòng vệ của mình yếu hẳn, mình nhận nhiều cái li ti li ti trong mình như được phơi bày ra, 1 xu hướng vô cùng lớn mà mình nhận thấy rõ đó là xu hướng trả đủa của mình, nó hiện lên quá nhiều mà mình cảm thấy bị bất lực á, từng lời nói , từng câu trả lời , từng hành động mình nói ra hay làm, nó đều hướng đến 1 sự chứng minh gì đó cho người ta thấy , cho người ta biết. Khi nghe ngươi ta nói một câu gì, mình ngay lập tức muốn hiểu ý họ muốn gì, mà ngay khi muốn biết ý họ là trong đó mình đã thấy câu nó họ có ý móc câu rồi, và câu mình trả lời cũng ngầm để chứng mình và trả đủa lại, mình cảm giác như mình đi chiến đấu ấy. Điều gì diễn ra trong mình mấy ngày nay, nhưng từ khi viết bài tường thuật, ngòi chăm chút viết bài tường thuật, trong mình đã diễn ra những gì, điều đó có tác động thay đổi gì bên trong mình, nhưng sao mình cảm thấy cái học phải giỏi , trả lời phải đúng, trong mình lại cảm thấy yếu ớt đến vậy, dể tổn thương, dể xúc động. Nhưng vấn đề mình thấy bật lực với quá nhiều sự phản ảnh móc câu, cái động cơ của mình trong từng hành động nhỏ.
Mấy ngày nay nổi lên nhièu lời thì thầm trong mình, mà mình mới phát hiện ra khi nó cắt tiếng nói, những sự bất an , lo lắng của mình đều bị che đi bởi lời thì thầm “ Không sao đâu chuyện gì cũng qua mà”, vì câu nói ấy mình đã che đi nhưng trăn trở , bất an thật trong lòng mình, đánh lừa mình bằng những lời thì thầm và gạt đi những vấn đề thật của bản thân và vì thế mình cho rằng mình ổn, hay dù không ổn mình cũng cố nghĩ rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ qua….
Sau một hồi viết vài thứ nhìn lại về nhiệm vụ 3 thì có chút chút trả lời được:
Thế nào là không sống trong chứng kiến
Thế nào là Sống trong chứng kiến
Ngồi gần 15 phút mình vẫn chưa có câu trả lời, nhức đầu rối bời, hỗn độn, mình sẽ nhìn lại từ từ xem thế nào để trả lời NV3.
Những câu hỏi của buổi bổ túc:
- Thế nào là chứng kiến?
- Thế nào là sống trong chứng kiến? Thế nào là không sống trong chứng kiến?
- Thế nào Quan sát? Quan sát và chứng kiến giống hay khác? Khác nhau như thế nào?
- Quan sát có phải là một loại hoạt động? Chứng kiến có phải là một loại hoạt động?
- Khi làm hoạt động suy nghĩ, thì cùng lúc ấy mình có thể làm hoạt động quan sát được hay không?
- Quan sát trong cảm nhận? Quan sát trong chứng kiến?
- Kết luận có phải là kết quả của chứng kiến không?
- Sống trong chổ không kết luận?
- Không sống trong chổ có kết luận? Thế nào mới đúng?
Mình note bắt đầu sẽ lần lần đi lại những câu hỏi của buổi học bỏ túc ngày hôm trước.
Thế nào là không sống trong chứng kiến?
-
Trước khi đăng cảm giác như lo lắng, phát sinh nổi sợ nhưng khi ấy mình để nổi sợ ấy chi phối và ra quyết định không đăng bài.
-
Hoặc có đăng bài nhưng khi ấy mình cố gắng gạt mình, trấn an mình là à chắc không sao đâu, không có ai rảnh đọc đâu… hình thành rất nhiều lí do để thuyết phục bản thân mình để cố gắng đăng bài.
Thế nào là sống trong chứng kiến?
- Khi sống trong chứng kiến thì mình nhận biết được là nhận thức đó đến từ đâu, nguồn góc của nhận thức xuất phát từ điều gì. Từ nhằm lẫn điều gì? Thẫy rõ được nguồn góc dây mơ rẽ má dẫn đên nhận thức sai lầm.
–
Đề có câu trả lơi thế nào là sống trong chứng kiến thì lúc đó mình nhớ lại trãi nghiệm của mình mới vừa qua, đó là khi mình bị áp lực về số tiền 230triệu sẽ đóng cho Châu vào cuối tháng 4 này, tức là chỉ còn có 1 tháng mấy lấy đâu mình có con số 230triêu, mấy ngày trước đó mình bắt đầu đi tìm mượn đầu này đầu kia, nhưng chỉ được có 150triệu tức còn 80triêu, sáng hôm đó mình ngồi quán điện thoại hỏi vay mượn nhưng chưa thành, mình thấy đầu óc mình hơi bế tắc và làm mệt và có dấu hiệu sẽ xỉu, nên mình quyết định chạy xe về nhà, không tiếp tục ngồi ở quán nữa, trên đường đi về tới đoạn đường ngô gia tự dừng đen xanh đèn đỏ góc Hoà Hảo, trên đường đi đầu ốc mình cứ xà quần xà quần vì bế tắc và áp lực, ngay lúc dừng đèn đỏ thì lúc ấy mình thấy được sự cuốn chạy theo theo vấn đề bế tắc ấy, ngay khi mình phát hiện mình đang bị cuốn theo sự việc thì ngay lúc phát hiện ra ấy mình như được tách ra khỏi những suy nghĩ đang chạy lẩng quẩng trong đầu mình, và tự nhiên mình cảm nhận là khoẻ hẳn , cái stress cũng biến mất, và sau đó tự nhiên mình lại sáng suốt hơn để nhìn lại những vẫn đề nào cần được giải quyết, và sau đó có nhiều hướng để giải quyết hơn. Còn trước đó mình toàn làm gì tính gì cũng đều rơi vào ngõ cụt ấy. Và tự nhiên người mình tỉnh táo tinh thần mình khoẻ hẳn trái ngược với trước đó. Cũng như câu chuyện trên đây , tự nhiên mình có 2 trạng thái khác nhau, nhưng nhìn lại nguyên nhân từ đâu nhận thức gì trước đó dẫn mình tới stress ấy, thì nó lại cũng đang lờ mờ. Rồi nó phọt ra thế nào là sống trong chứng kiến và ghi lại như ở trên là hiểu thế nào là sống trong chứng kiến chứ chưa gắn liền với câu hỏi là khi đăng fb thế nào là sống trong chứng kiến.
Câu hỏi:
Tại sao có những dấu hiệu lo lắng, sợ sệt chi phối thì khi ấy không còn sống trong chứng kiến?
Vậy khi sống trong chứng kiến lúc đăng Fb thì là thế nào?
Và khi đăng Fb mà cảm thấy bình thường, hoặc cảm thấy thoải mái thì đó có chắc là sống trong chứng kiến hay không?
Tại sao khi nhìn lại về chứng kiến trong mình lại không nắm bắt được đối tượng chứng kiến trong mình, mình cứ cảm thấy nó cứ trôi trôi thế nào, và thấy này lại chạy qua 1 lớp nhận thức khác tiếp theo,…
Nhưng cái mà mình cảm nhận thì laị là trong mình có xuất hiện được 2 bức tranh: 1 bức tranh vốn có sẵn và vẫn cứ đang diễn ra song song với bức tranh thứ 2, và 2 bức tranh theo ý mình.