[Hiền Tâm] TƯỜNG THUẬT SAU BUỔI BỔ TÚC THỨ 2 VỀ CHỨNG KIẾN (7/4/2024)

TƯỜNG THUẬT SAU BUỔI BỔ TÚC THỨ 2 VỀ CHỨNG KIẾN (7/4/2024)

Buổi học ngày hôm đó mình đến trước 9h, tâm trạng lúc ấy mình háo hức lắm, mình nôn nóng được trãi nghiệm lớp học để có thể đâu đó tìm chút ít sự nắm bắt của mình về chứng kiến.

Buổi sáng:

Câu đầu tiên anh Quý hỏi lớp là: Bạn thấy mình đã hiểu về chứng kiến chưa? Lúc ấy Hạnh trả lời là Không, sao khi anh Quý hỏi tiếp vài câu thì cuối cùng chốt lại là Hạnh có hiểu, sau đó lần lượt anh Quý hỏi từng người và mình lúc ấy là lắc đầu không hiểu, nhưng anh Quý hỏi tiếp qua người sau luôn , ấy hình như mình trả lời hông mà lắc đầu hình như anh Quý nghe không rõ hay sao ấy, nhưng quả thật trong lúc ấy trong mình không hiểu, không nắm bắt được thật sự về chứng kiến.

Câu tiếp theo là Hiểu về chứng kiến giống hay khác so với hiểu đúng về chứng kiến? Thì này mình lại thấy hiểu về chứng kiến khác với hiểu đúng về chứng kiến. Bởi vì mình hiểu về chứng kiến có thể nhận thức của mình lúc đầu thấy vậy nhưng sau đó mình thấy khác thì khi ấy mình sẽ hiểu về chứng kiến sẽ khác đi nó theo cái thấy của mình về chứng kiến khi ấy, nhưng còn hiểu đúng về chứng kiến tức là cái hiểu đó sẽ không có thay đổi và không lệ thuộc vào nhận thức của mình.

Viết tới đây mình có nhớ anh Quý có nói 1 đoạn nhưng mình không nhớ chính xác nó nằm ở lúc nào trong buổi học nhưng những gì anh Quý nói nó như diễn tả nói hộ được lòng mình khi ấy đó cũng chính là cái tâm thế học của mình đó là không phải mình không biết về nó mà chỉ là mình học theo cái tâm thế là mình ngày hiểu rõ hơn kiến thức về nó, đầu tiên mình hiểu là A, sau đó học cái mình thấy B rồi mình lại bổ sung thay đổi thêm nhận thức về đối tượng đó, rồi lại thấy khác và thay đổi nhưng luôn luôn trong tâm thế là mình thấy rồi, chỉ là không thấy hết thấy rõ, rồi từ từ rõ hơn,… tức là mọi thứ mình dùng trên cái hiểu cái nhận thức của mình để mình khám phá về đối tượng ấy.

Câu tiếp theo: Bạn hiểu đúng về chứng kiến chưa? Bạn đã trả lời thật lòng mình không? . Câu trả lời của mình và thật lòng mình lúc ấy chính là không.

Buổi sáng cũng kết thúc, ngày học hôm ấy nó chạm mình đến nhiều thứ, do trước đó mình chứng kiến được 1 việc là mình thật sự chưa biết về chứng kiến, tức mình dù dùng cái hiểu đó nhưng mình vẫn không nắm bắt được nó, từ lúc trong mình thừa nhận thật sự mình chưa biết ấy, thì sau đó mình có trãi nghiệm được mấy lần sự hiện diện của chứng kiến nhưng rồi nó đến và tự mất khi mình vừa phát hiện điều gì đó, rồi tự mất, cứ tìm lại cũng không được, thoáng ẩn rồi thoáng hiện, nhưng nó là những lần mình nhận thấy mình được trực tiếp tiếp xúc với chứng kiến, nhưng nhanh đến nhanh đi, muốn đến thì đên đi thì đi, mình vẫn không nắm bắt được đối tượng ấy. Nhưng có một điều mình thấy nó khong như mình nghĩ thời gian qua. Có nhiều lần lần mò những dấu vết ấy nhưng vẫn chưa có được gì.

Câu hỏi:

Có lúc nào mình không chứng kiến không? => Mình trả lời là Không, vì lúc nào mình cũng chứng kiến.

Có lúc nào mình không sống trong chứng kiến không? => mình trả lời là Có, vì có lúc sống trong chứng kiến có lúc không.

Tiếp theo là các trường hợp So sánh 2 trường hợp chứng kiến giống hay khác nhau?

Biết Đăng và anh chàng ngồi ngoài ga.

Còn cò và đàn cò

Hình giống chúa Giesu và hình những trái dâu được xếp lại

Hình chú gấu và hình đám mây

Hình căn rắn và sợi dây

Rồi chia nhóm ra thảo luận lần lượt các ví dụ trên.

Đâu rồi nó từ đó có, và nó đã đi đâu rồi, bao nhiêu gúc mắc rồi bời lẩn quẩn , lần quầng trong một mớ hỗn độn.

Qủa đúng là mình được trãi nghiệm biết thì không chứng kiến, và không biết thì mình chứng kiến ở ví dụ của Đăng khi hỏi thì mình biết nên vì vậy mình không chứng kiến trực tiếp đối tượng, nhưng còn chàng trai vì không có mặc định nhận thức gì trước đó nên từ khi anh quý chỉ mình lại chứng kiến trực tiếp được người đang ngồi ở ghế chờ đó,

Và tiếp theo sau những trình bày của các nhóm thì là những chuỗi câu hỏi của anh Quý.

Hình ảnh ở trong hay ngoài mình, mình còn nhớ đoạn anh Quý hỏi Tịnh và Hạnh vụ trong hay ngoài mình, mình cũng chìm theo trả lời rồi bế tắc, rồi từ từ lúc anh quý hỏi mặt trời ở trong hay ngoài mình, có 1 thoáng mình thấy nó ở trong mình, cứ theo câu hỏi tiếp mình nhỏ bé hay mình to lớn, mình cảm nhận mình to lớn, chứa được cả vũ trụ luôn ấy, nhưng thoáng đi rất nhanh và quay lại về với thực tại, vậy những hình ảnh đó trong mình vì sao mình thấy nó mà không phải thấy cái khác, có một gì chi phối bên trong mình mà mình cảm giác muốn khác đi cũng không được ấy.

Cuối cùng là học đúng là như thế nào? Đó là quá trình học cuối cùng phải có sự chứng nhận của giảng viên. Và buổi học sau đó kết thúc.