Tự nhiên mình nghĩ đến việc hiểu về chứng kiến có phải là để thấy lớp đầu tiên không? Không hẳn. Mình thấy rằng hiểu về chứng kiến để ngay thời điểm mình ý thức được mình đang chứng kiến điều gì thì mình có thể nhận định đó có phải điều mình chứng kiến hay không? Việc hiểu về chứng kiến là giúp mình ngay lúc ý thức được điều mình chứng kiến thì sẽ xem lại đó có thực là điều mình chứng kiến không. Đơn giản vậy thôi. Thật ra mình rất thích khái niệm chứng kiến này vì từ khi tiếp xúc thì mình thấy mình dễ tiếp cận, dễ thực hành, ờ mình có thấy mình dễ nhận ra, dựa vào đó để sống đời thực. Và mình sống đời thực hơn, nên thích nó. Lan man xíu, quay lại về việc hiểu về chứng kiến để làm gì thì mình thấy trong mình chứng kiến được việc khi mình hiểu về chứng kiến thì ngay lúc ý thức được điều mình đang chứng kiến, mình sẽ phân định được đó có phải điều mình chứng kiến không, từ đó hoá giải vấn đề. Viết tới đây mình thấy mình vẫn đang tìm hiểu về chứng kiến và vận dụng nó vào cuộc sống. Cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn là mình đã cảm thấy thoả mãn rồi. Mình học để giải quyết vấn đề. Nên khi giải quyết được vấn để nào đó là mình đã sướng sướng. Mình có dùng ý thức để hướng vào đối tượng chứng kiến nhưng cơ bản khi vấn đề được giải quyết thì động lực nhìn rõ đối tượng của mình không cao, bài viết của mình giống bài thu hoạch hơn là khám phá chính đối tượng chứng kiến. Trong khi mình vẫn nghĩ mình có mong muốn khám phá đối tượng chứng kiến. Vậy mình đang muốn học về chứng kiến để làm gì? Mình muốn giải quyết các vấn đề của bản thân, của cuộc sống để mình có cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái khi sống. Mình mong muốn cảm giác nhẹ nhàng thoải mái. Nên khi đạt được cảm giâc đó là mình không còn đào sâu vào đối tượng chứng kiến nữa, chờ đợi tình huống tiếp theo để đào sâu.
Việc hiểu về chứng kiến mang lại cho mình cảm giác thoải mái như thế nào? Đầu tiên là mình thấy cơ chế chứng kiến tự nhiên trong mình nên mình tác động vào cái kết quả của mình, nên không tác động vào kết quả của người khác. Điều này dẫn đến việc mình có mong muốn tôn trọng cơ chế chứng kiến tự nhiên trong mình và người khác. Nên mình bớt những bất mãn với mình và người khác. Thoải mái hơn. Tiếp đến mình vừa thấy việc khi mình ý thức được điều mình chứng kiến, hiểu về chứng kiến thì mình sẽ thấy được điều mình chứng kiến hay ảo tưởng. Và rồi mình hoá giải được vấn đề lúc đó. Mình lại thoát ra những cảm xúc khó chịu, mình thoải mái tiếp. Điều thứ 3 là mình học Đăng nhưng nằm trong lộ trình của anh Quý thì mình vẫn đang học chương trình anh Quý. Điều này làm mình an tâm mình học đúng nên mình càng thoải mái. Việc hiểu về chứng kiến hay Học khiến mình thoải mái? Cả hai. Chỗ này mình bị khựng lại, mình không thích việc mình đi học vì cảm giác thoải mái. Việc đi học vì cảm giác thoải mái có gì mà mình lại không thích? Mình thích thoải mái, mình đi học để cảm thấy thoải mái. Khi có cảm giác thoải mái lại không có nghĩa là phát triển bản thân, có thể đi lùi. Nên nếu theo đuổi cảm giác thoải mái thì có thể mình chẳng học được gì và đi lùi.
Điều mình muốn có phải chỉ là cảm giác thoải mái nhất thời, giải quyết vài vấn đề không? Không. Mình mong muốn học được cái gốc để giải quyết mọi vấn đề, mình muốn hiểu cấu trúc tâm lý của mình, mình muốn làm thợ sửa xe chuyên nghiệp. Nó không chỉ là cảm giác thoải mái. Nhưng mình lại muốn đạt được việc học cái gốc với trạng thái thoải mái, nên khi học chỗ nào thoải mái thì học không thì thôi. Điều mình chứng kiến là mình vẫn đang học cái gốc với sự thoải mái, học theo ý thích của mình. Hay mình vẫn học chương trình chị Liên, anh Quý dù không theo chương trình, dù học theo ý mình, thích thì học không thì thôi nhưng vẫn sẽ đạt được trình độ nhất định nào đó, vẫn thấu hiểu tâm lý của mình và người khác, vẫn làm coach này kia được. Mình đang chứng kiến mình có niềm tin mình không cần học gì nghiêm túc nhưng vẫn đắc đạo, không xuống địa ngục, vẫn sống cuộc đời nhẹ nhàng. Mình có niềm tin mọi việc sẽ thuận lợi với mình không theo cách này thì cách khác, không đến nỗi quá tệ, quá cực khổ. Viết tới đây mình thấy mình vẫn đang muốn học để sống cuộc đời mà mình cảm thấy thoải mái. Hèn gì việc học của mình nó vẫn đang vậy, hướng đến việc thoải mái. Chứng kiến mong muốn gì thì kết quả ra y vậy.