Hình ảnh bà già có phải là đối tượng của chứng kiến không?

Không biết mọi người đã có câu trả lời cuối cùng cho câu hỏi này chưa? Mình thì chưa, mình bắt đầu suy nghĩ là:

Hình ảnh thì là đối tượng của chứng kiến rồi,
Nhưng bà già thì là kết quả của nhận thức, đó là một kết luận.
Rồi khi hỏi mình có chứng kiến thấy hình ảnh bà già ko? => Đoạn này mình trả lời sao?

  • Nếu trả lời là ko có chứng kiến thấy hình ảnh bà già thì lại ko được.
  • Mà trả lời là có chứng kiến thấy hình ảnh bà già thì được, nhưng lại cũng thấy mâu thuẫn.

Mình quay lại khái niệm chứng kiến.
Khi mình nói chứng kiến, thì thường hay gặp nhất là tôi có chứng kiến thấy người này làm thế này thế kia, ngồi chỗ này, nói cái này, không nói cái này…
Tôi có chứng kiến cảnh vật này, âm thanh này…
Giả sử trong 1 tình huống:

  • Bạn chứng kiến người ta chửi bạn, hay bạn chứng kiến thấy âm thanh? => thì mình sẽ thấy đó là âm thanh, và người ta đang chửi mình là một kết luận.
  • Bạn thấy người ta đi qua đi lại, hay chứng kiến hình ành? => thì mình sẽ thấy đó là mình chứng kiến hình ảnh.
    Tức là đem 2 cái lên cân đo, thì mình sẽ nhìn vào đầu vào của giác quan, xem cái gì là đối tượng của giác quan thì đó mới là cái mình chứng kiến.
    Cái nào ko đến từ giác quan, mà đến từ nhận thức thì mình cho đó ko là chứng kiến, và ở đây mình có thể giải thoát khỏi sự ràng buộc của các kết luận từ đầu ra này. Tuy nhiên, như vậy tại sao khi câu hỏi hình ảnh bà già có phải là đối tượng của chứng kiến hay ko được đặt ra, thì mình lại cảm thấy mâu thuẫn?

Vậy thì các chứng kiến của bên trong mình thế nào?
Giả sử trong 1 tình huống:

  • Tôi có chứng kiến anh ta yêu mình không? thì ko chứng kiến được. Vì cái chứng kiến được là hành vi, cử chỉ, cách ứng xử…
  • Tôi có yêu anh ta ko? thì có chứng kiến được. Vì cái này là đối tượng nội quan bên trong của chính mình.

Vậy thì đối tượng của chứng kiến 1 là trong phạm vi nội tâm của mình; 2 là trong phạm vi của giác quan bao gồm nhìn, nghe, ngửi, nếm, sờ chạm. (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân).

Như vậy thì hình ảnh bà già, nó là 2 cái chứng kiến:

  1. hình ảnh là đối tượng chứng kiến của giác quan mắt.
  2. hình ảnh bà già là đối tượng chứng kiến của nhận thức bên trong, tôi thấy tôi đang thấy hình ảnh bà già. Cũng như tôi thấy tôi đang thấy hình ảnh cô gái. Cái mà tôi đang chứng kiến là nội tâm tôi, tức là nhận thức bên trong của tôi về hình ảnh do giác quan mang lại.

Như vậy tới thời điểm này thì học chứng kiến được mình hiểu là:

  1. là phân biệt giữa cái gì là chứng kiến, cái gì là do gán ghép, tưởng tượng mà ra. Ví dụ: nghe người ta nói lớn tiếng, thì kết luận người ta chửi mình, người ta ghét mình, tức là đi kết luận về chứng kiến cái ko thể chứng kiến, hoặc ko chứng kiến mà cho là chứng kiến.
  2. là những cái thấy về thế giới bên ngoài là đang chứng kiến nội tâm của mình, chứ không phải là chứng kiến thế giới khách quan bên ngoài nội tâm. Ví dụ: hình ảnh bà già là chứng kiến thế giới nội tâm của mình phóng chiếu ra chứ ko phải là chứng kiến thế giới khách quan bên ngoài. Vì bên trong mình mà ko từng có bà già, thì có nhìn mãi cũng chẳng thể ra được bà già.

Nhưng cái 1 và cái 2 có gì khác nhau?
Vì cái 1, thì nó cũng là do thế giới nội tâm bên trong kết luận mà?

  • Cái số 1 là tình huống Anna thấy chồng chở 1 cô gái trẻ đẹp vào khách sạn thì kết luận chồng ngoại tình. Thì khi bình tĩnh nhìn vào vấn đề, ta sẽ thấy rằng cái mà được mình chứng kiến là hình ảnh người đàn ông giống chồng mình, chở 1 cô gái vào khách sạn, và chưa đủ cơ sở để kết luận ấy là ngoại tình. Nhưng ta vẫn kết luận đó là ngoại tình, thì đấy là phạm vào cái lỗi gọi là ko có chứng kiến mà cho là chứng kiến, cái này thì mình chỉ cần nhìn lại đối tượng được mình chứng kiến tức là đầu vào của các giác quan vào thời điểm đó thì sẽ phân biệt được cái nào chứng kiến, cái nào không liền.

  • Cái số 2 là tình huống hình ảnh bà già, thì nếu so với tình huống Anna, thì nó là cái đoạn ban đầu, khi Anna mới nhìn thấy hình ảnh 1 chiếc xe, trên đó 1 người đàn ông chở 1 cô gái, sau đó từ trong nhận thức của mình, Anna mới thấy hình ảnh người đàn ông đó là chồng mình, vậy là chồng mình đang chở 1 cô gái. Thì ngay sau kết luận này, thế giới mà cô ta nhìn thấy chỉ toàn là, chồng mình chở 1 cô gái, chồng mình chở 1 cô gái,…, chứ ko còn là hình ảnh như ban đầu nữa. Và có nhìn lại đầu vào của giác quan, Anna cũng chỉ có thể nhìn thấy chồng mình chở 1 cô gái, rất khó để nhớ lại được hình ảnh 1 người đàn ông giống chồng mình khi đó.

Đối với hình ảnh bà già, ban đầu cũng rất khó để thấy hoài đó là bà già, có khi bị nhảy ra cô gái, có khi thấy rồi một lát lại ko thấy được bà già nữa, muốn thấy bà già phải ghi nhớ cái đặc điểm của bà ấy, rồi nhìn từ cái cằm nhọn nhìn ra, rồi mới nhìn ra (giống như là tô vẽ ra) các điểm viền khác, từ từ thì hình ảnh bà già mới có được trọn vẹn, sau đó là giữ đối tượng bà già. Vậy thì, đó ko phải cái bà già đó do mình vẽ ra thì còn là gì nữa?

Và toàn bộ quá trình nhìn vào cái cằm, nhìn ra xung quanh để thấy ra hình ảnh bà già, cho đến nắm giữ đối tượng hình ảnh bà già, mình đều chứng kiến được cả, có chứng kiến được mình mới mô tả lại được đấy.

Do vậy thì, đối với mình tới thời điểm này thì hình ảnh bà già có là đối tượng của chứng kiến.

Nhưng mình đã nói hình ảnh bà già là do mình vẽ ra, tức là nó đâu có thật đâu, làm sao lại là đối tượng của chứng kiến được?

Còn nếu nói chứng kiến có thể chứng kiến cả ảo tưởng, thế thì chứng kiến làm gì?

Chứng kiến còn có ý nghĩa gì nữa?

Tức là có chứng kiến hay không một sự vật sự việc là rất quan trọng, vì chứng kiến là phản ánh sự thật. Mà mọi nguồn cơn con người đều từ sự thật mà ra. Nếu mình thực sự thấy đó là nguy hiểm, mình sẽ tránh xa nguy hiểm, nếu mình thấy đó thực sự là cơ hội, mình sẽ nắm bắt…

Chứng kiến là nguồn cơn cho các cảm nhận, quyết định, của mình về bản thân và hoàn cảnh.
Vì nếu mình yêu thích cô gái trẻ, thì nhìn thấy hình ảnh bà già, sao mà mình mua bức tranh đó được.
Nhưng mình đang nhìn thấy hình ảnh bà già, cũng là 1 sự thật ko thể chối cãi.

Tức là, khi mình biết 1 kết luận của mình mà ko đến từ chứng kiến, mình có thể buông bỏ được.
Bấy giờ, nếu ảo tưởng cũng là đối tượng của chứng kiến, thì làm sao mình buông bỏ được?

1 Lượt thích

Chứng kiến một ảo tưởng có giúp mình loại bỏ ảo tưởng đó không chị?

Có em, chứng kiến 1 ảo tưởng có giúp loại bỏ ảo tưởng đó nha. Giống như trong cái ví dụ con cò đó, ban đầu mình thấy con cò, sau đó nó bay lại gần, mình nhìn thấy à thì ra đó là đàn chim, thì cái con cò mà mình nhìn thấy lúc nãy đối với mình lúc này nó là 1 ảo tưởng, nó tan biến. Nhưng vào cái thời điểm khởi thuỷ ra cái hình ảnh con cò, thì mình ko có chứng kiến đó không là con cò, vì mình ko có chứng kiến đàn chim.

1 Lượt thích

Theo e cảm nhận, chị đang bị nhầm lẫn giữa chứng kiến và sống trong chứng kiến.
Em nhớ Thầy có nói là Mình luôn luôn chứng kiến, nhưng không phải lúc nào cũng sống trong chứng kiến.
Chị có chứng kiến quá trình từ thấy hình ảnh hổn độn rồi tưởng tượng (hình dung) ra bà già chưa ?

Trùng hơp ghê, sáng chị cũng mới nghĩ về chủ đề này luôn.
Hình ảnh bà già có phải đối tượng chứng kiến của mình ko?

Đoạn này chị có mô tả ở trên. Theo chị là mình có chứng kiến toàn bộ quá trình từ thấy hình ảnh hỗn độn rồi tưởng tượng ra bà già. Dấu hiệu là chị có thể phân biệt được, cái nào là chứng kiến, cái nào là không chứng kiến.

Đầu tiên, là hình ảnh hỗn độn, người xung quanh có bảo đây là hình bà già thì cũng không thể nhìn ra được bà ấy tròn méo thế nào, rồi có 1 sự cố gắng, tìm ra xem đâu là con mắt, rồi giữ con mắt vẽ lần lần, nhưng ko ra được khuôn mặt, thì xác định đấy ko phải là con mắt, sẽ tìm cái miệng, rồi giữ cái miệng lại vẽ lần lần ra, nhưng ko ra được khuôn mặt, thì xác định đấy không phải là cái miệng, rồi lại tìm các nét khác, cho đến khi bùm 1 cái, à đây là mái tóc, đây là cái miệng, đây là cặp mắt nè, thì ra là nhìn nghiêng ha…hình ảnh bà già được lắp ghép đầy đủ.

Tiếp những lần sau mà chưa quen, tức nhìn vào thì chưa hiện được nguyên hình ảnh bà già, nhưng đã có kinh nghiệm trước đó là bà này cái cằm nhòn nhọn nhô ra, thì mình sẽ tìm cái cằm trước, sau đó từ cái cằm, đi theo cái khuôn mặt, mắt, đến mái tóc, vẽ lần ra, khớp cái mặt, cái đầu… cho đến à, thấy hình ảnh bà già rồi.

Còn tình huống mình nhìn quen rồi, thì sẽ không cần đi theo nét vẽ mà hình dung dần ra nữa, mà hiện ra nguyên con luôn, tức là toàn bộ hình ảnh bà già.

Bọn mình chưa học sống trong chứng kiến mà nhỉ, mới học hiểu về chứng kiến thôi mà. Nhưng có đoạn nào trong bài của chị thể hiện sự nhầm lẫn này hả em?

“Nhưng mình đã nói hình ảnh bà già là do mình vẽ ra, tức là nó đâu có thật đâu, làm sao lại là đối tượng của chứng kiến được?”

“Bấy giờ, nếu ảo tưởng cũng là đối tượng của chứng kiến, thì làm sao mình buông bỏ được?”

=> đây là 2 đoạn e cảm thấy c chưa phân biệt được chứng kiến và sống trong chứng kiến.

=====> Ok chị. Chị có thể tái hiện lại quá trình đó trong đầu chị không? Tái hiện lại nguyên bản không thêm bớt, tức là đưa nó về dạng chuỗi sự việc đã diễn ra hay là quay phim nó lại rồi quan sát nhìn trên chính nó á, kiểu quay video rồi xem lại video đó á, nói cách khác là nhớ lại và xem nội dung nhớ như là một đối tượng chứng kiến, rồi mình sẽ trả lời các câu hỏi dựa trên nội dung nhớ lại đó
Ah, hay nói cách khác là chị nhớ lại mà không kể ra, chỉ nhớ lại tuần tự những gì diễn ra và quan sát, rồi trả lời các câu hỏi trên chính những gì chị quan sát

uh, em trích lại 2 câu đấy chị cũng thấy cấn cấn á, mà chị thấy cấn là “vậy là mình đang ko có hiểu đúng về chứng kiến”, chứ chị ko thấy như em đang nói là “chị đang chưa phân biệt được chứng kiến và sống trong chứng kiến”.

Quay trở lại vấn đề hiện tại: Vì sao chị lại bảo là từ 2 câu đó thấy ra điểm mâu thuẫn trong cái hiểu về chứng kiến của mình?

Như câu trích dẫn này của em nhé:

Là chị đang cho rằng chứng kiến thì chỉ chứng kiến được cái có thật thôi, còn cái không có thật thì ko có chứng kiến được, mà là tưởng tượng ra. Nghĩa là chị đang hiểu, chứng kiến và tưởng tượng là Nước và Lửa, có cái này thì không có cái kia.

Điều này đã dẫn tới mâu thuẫn trong đời sống, Ví dụ: Khi ai đó hỏi, hồi sáng mày đi trên đường có gặp 1 người phụ nữ đi ngang qua mày ko? => Chị sẽ trả lời là có. Hồi sáng này tôi có thấy 1 người phụ nữ lớn tuổi hơn tôi, mặc đồ bộ, đi ngược hướng với tôi, đi ngang qua tôi.

Nó cũng giống với câu hỏi: Hồi sáng mày có chứng kiến 1 người phụ nữ lớn tuổi, mặc đồ bộ, đi ngược chiều, ngang qua người mày ko? => Chị sẽ trả lời: Có, hồi sáng này, tôi có chứng kiến 1 người phụ nữ lớn tuổi, mặc đồ bộ, đi ngược chiều, ngang qua người tôi.

Thế thì, người phụ nữ có phải là đối tượng của chứng kiến không? Hay hình ảnh người phụ nữ là đối tượng của chứng kiến? Hay hình ảnh người phụ nữ cũng là một đối tượng đã được vẽ ra rồi, và như vậy thì nó còn là đối tượng của chứng kiến không? (–Vẫn chưa chốt được câu trả lời–).

Còn câu này mà em trích dẫn lại, nó là một lời cảm thán đến từ kinh nghiệm quá khứ:

Cụ thể kinh nghiệm đó là: chị đã từng phá vỡ ảo tưởng về việc nghĩ rằng Ba đang đòi hỏi mình, sau đó, nhờ hồi tưởng lại được chính xác điều mà mình đã chứng kiến vào lúc đó, nó chỉ thuần là âm thanh, không hề có sự đòi hỏi nào trong đó, mà ý niệm rằng ba đòi hỏi mình, biến mất.

Nghĩa là, đối với chị, chứng kiến có 1 năng lực vượt trội hơn nhiều so với các loại tư duy khác mà mình hay sử dụng, đó là công năng phá vỡ được ảo tưởng, phá bỏ được các niềm tin cố hữu sai lầm, hay nói 1 từ ngữ khác là khả năng buông bỏ mà chị dùng ở câu trên. Chỉ cần mình thật sự thấy lại được điều mình đã thật sự thấy, thì những cái kết luận mà do sự không chứng kiến mang lại nó sẽ tự mất tiêu. Còn nếu mình vẫn giữ 1 điều gì đó, thì nghĩa là mình chưa có thấy. Thì chị đang rất là thích cái đó, nên khi ướm thấy 1 cái suy nghĩ rằng ảo tưởng cũng là đối tượng của chứng kiến thì chị có cái cảm thán đó.

Em xem clip này nè, mô tả cái buông bỏ chấp niệm sợ hãi 1 cách tự nhiên nhờ chứng kiến, ban đầu là không chứng kiến, khúc sau mới là chứng kiến.

Quay trở lại, vậy thì hình ảnh bà già có phải là đối tượng của chứng kiến không? Thì giờ chị lại thấy, hình ảnh bà già là đối tượng của chứng kiến. À, vậy thì thắc mắc của em sẽ đúng là: chị đang không phân biệt được giữa chứng kiến thật sự là gì, và chị đang sống với kết luận về chứng kiến của chị => Thì câu này đúng nha, vậy là cái hiểu về chứng kiến của chị còn lờ mờ, và chưa giải quyết được mâu thuẫn phát sinh từ cái hiểu lờ mờ này, để chị coi lại.

Nghĩa là, chị vẫn đang cho chứng kiến là tận cùng của sự nhìn thấy, nghe thấy,… cái mà mà chưa có cái hiểu, cái kết luận nào, nhưng cái đó thì lại ko đúng với cái dùng chứng kiến hàng ngày của mình nhỉ. :melting_face: :melting_face: :melting_face:

Có em, chị nhớ lại được mà, như video luôn đó. Mà chị gõ ra thì em mới biết chứ nhỉ. Em lại bảo chị ko gõ ra, thế thì đây không phải là câu hỏi gì, chỉ là 1 đề xuất thôi ha?

Vâng e đồng ý với chị là gõ ra e mới biết nội dung. Nhưng vấn đề là e k cần biết nội dung, e chỉ cần biết chị có thấy quá trình đó và tua nó lại được hay không thôi. Sau đó e sẽ hỏi câu này:
Thế tại sao chị không dùng video đó (nhìn trên video đó) để trả lời các câu hỏi:
“Thế thì, người phụ nữ có phải là đối tượng của chứng kiến không? Hay hình ảnh người phụ nữ là đối tượng của chứng kiến? Hay hình ảnh người phụ nữ cũng là một đối tượng đã được vẽ ra rồi, và như vậy thì nó còn là đối tượng của chứng kiến không? (–Vẫn chưa chốt được câu trả lời–).”
Trường hợp này không khác gì bà già, Anna.
Rồi chị nhìn trong video đó, ảo tưởng xuất hiện khi nào?
Khái niệm ảo tưởng chị đã nắm rõ phải k? Hãy dùng nó để nhận biết xem ảo tưởng xuất hiện ở đoạn nào trong video đó

Chị có chứng kiến được tưởng tượng của c không?
Nếu chứng kiến chỉ có thể chứng kiến được cái có thật thì có thể tồn tại ảo tưởng không?

Chị có nhớ thầy nói gì về chứng kiến k? Chị có đối chiếu lại với cái của c k?

“Nghĩa là, chị vẫn đang cho chứng kiến là tận cùng của sự nhìn thấy, nghe thấy,… cái mà mà chưa có cái hiểu, cái kết luận nào, nhưng cái đó thì lại ko đúng với cái dùng chứng kiến hàng ngày của mình nhỉ.”
===> “ tận cùng của sự nhìn thấy, nghe thấy,… cái mà mà chưa có cái hiểu, cái kết luận nào” ==> đây là chứng kiến hay đối tượng chứng kiến?

À ok, chị hiểu rồi, cảm ơn những câu hỏi của em nhé, đúng là chị cần những câu hỏi này nè. Giờ chị trả lời nha. Chị sẽ dùng video đó để trả lời các câu hỏi nhu sau:

Có, người phụ nữ đó là đối tượng của chứng kiến

Đây cũng là đối tượng của chứng kiến.

Nó vẫn là đối tượng của chứng kiến.

Đúng vậy, trường hợp này không khác gì tình huống bà già, và Anna.

Ảo tưởng xuất hiện, khi chi bắt đầu kết luận đây chỉ là người phụ nữ, đây chỉ là hình ảnh bà già, đây chỉ có thể là chồng mình ngoại tình.

Cho nên, có thể kết lại đến bây giờ như sau:

  • Tất cả những gì xuất hiện đều là đối tượng của chứng kiến
  • Chỉ có ý niệm cho rằng điều được chứng kiến đó là sự thật duy nhất, đó là ảo tưởng.

Có, chị có chứng kiến được tưởng tượng của chị.

Câu này ko biết trả lời.

Có cái chị nhớ, có cái chj ko nhớ.
Chị đã không đối chiếu lại với cái của chị.
Bây giờ thì chị đối chiếu: thầy không có nói chứng kiến chỉ chứng kiến được cái có thật.

là chứng kiến mà cũng là đối tượng của chứng kiến. Có thể nói 1 cách khác, đối tượng của chứng kiến chính là sự phát sáng của chứng kiến. Không phải có 1 đối tượng chứng kiến riêng, rồi 1 cái chứng kiến riêng.

Kkkk, c có thấy khi trả lời trên chính video đó có khác với câu trả lời trước đây không?

Giờ quay lại chỗ bà già nha, e nhớ thầy có nói đại khái là bà già không phải là đối tượng chứng kiến. Khi e nhìn thêm nữa vào video e cũng thấy bà già không phải là đối tượng chứng kiến. Chị nghỉ thế nào? Nhìn vào video để trả lời nha….
————-

“Cho nên, có thể kết lại đến bây giờ như sau:

  • Tất cả những gì xuất hiện đều là đối tượng của chứng kiến
  • Chỉ có ý niệm cho rằng điều được chứng kiến đó là sự thật duy nhất, đó là ảo tưởng.
    ====> c đã đối chiếu với lời thầy nói chưa?

===> như vậy theo định nghĩa của c, chứng kiến và đối tượng chứng kiến là 1 phải không?
Chị thử chứng kiến đối tượng trước mặt chị xem, đối tượng chứng kiến trước mặt c và chứng kiến có riêng hay không?

Có chứ em ^^

Đoạn này chị ko nhớ là có điều này nha. Em còn nhớ cụ thể là vào buổi học nào ko? hay tình huống là như thế nào? Theo trí nhớ của chị thì hình ảnh bà già này là được học trong buổi bổ túc gần nhất của tụi mình, mà buối đó thì thầy ko có vào lớp nói gì cả, chỉ có Đăng hướng dẫn tụi mình thôi á.

Chị nghĩ là chị muốn em cho chị biết: Tại sao đối với em thì bà già không phả là đối tượng của chứng kiến?

Đối chiếu với lời thầy nói, hay là đối chiếu với trí nhớ của mình về điều thầy nói? hay là gặp trực tiếp để đối chiếu với lời thầy nói?
Cả 2 chị đều chưa làm ^^

Là 1 theo kiểu nó là 2 mặt của 1 vấn đề, chứng kiến là phần chủ động thấy, đối tượng là phần bị thấy. 2 mặt của cùng 1 cái thấy của mình á. Chứ ko phải là 1 theo nghĩa là, 1 cái bánh và 1 cái bánh, gộp lại là 2 cái bánh thành 1 cái bánh nha. Mà nó là 1 cái bánh, nhưng đối tượng là hình ảnh cái bánh, chứng kiến là cái biết cái bánh, Cái biết cái bánh và cái bánh nó ko rời nhau á.

Không riêng. Để chị tả cụ thể ví dụ: chị đang thấy cái ly trước mặt, bình thường mình sẽ thấy tôi ngồi đây nhìn thấy ly cà phê trước mặt tôi, như vậy tôi là cái chứng kiến (người chứng kiến), cái ly là đối tượng được tôi chứng kiến. Nhưng đó là sự hiểu nhầm thôi.

Mình đâu có thấy cái người chứng kiến như thấy cái ly. Cái ly xuất hiện thì là đã xuất hiện trong sự chứng kiến rồi, sự chứng kiến ko tách rời ra khỏi cái được chứng kiến.

Ví dụ như khi em nhìn thấy dòng chữ này của chị gõ ra, thì ngay khi dòng chữ này hiện ra, chính là sự chứng kiến của em rồi, ko có sự chứng kiến của em ở ngay chỗ dòng chữ này, thì làm sao dòng chữ này hiện ra được!!!

Em có để ý là, tại sao bình thường mình luôn luôn chứng kiến ko?, và khi chứng kiến là ngay lập tức luôn, chứng kiến liền? em có thấy chứng kiến ko tách rời đối tượng được chứng kiến ko?

Đối với vấn đề ảo tưởng, chị nhớ là trong lớp học thầy có nói rồi, chị mới tìm lại, chụp cho em xem nè

Ảo tường là nhận lầm điều không phải sự thật là sự thật.

1 Lượt thích

===> buổi bổ túc thầy đứng lớp, e k nhớ chính xác, nhưng có thể là buổi hình trái dâu chúa jesu hoặc sau đó. Tạm bỏ qua chỗ này nha. Coó thể e nhớ sai. E nghỉ quan trọng là nhìn tiếp vào video xem mình thấy gì nữa á, mình mở rộng cái hiểu của mình ra (hay góc nhìn) nhưng tất cả các cái hiểu đó không mâu thuẫn với nhau. Bởi vì mình biết rõ mình đang nói cái gì khúc nào đoạn nào.

===> Ah, e hiểu thế này pk: Ý chị là tất cả đều là đối tượng nhận biết, không thể tách đối tượng và chứng chứng kiến ra để quan sát như quan sát như 2 đối tượng đc phải không? Nhưng về bản chất là nhờ biết đối tượng mà biết có chứng kiến phải k?

Nhờ chị nói e mới để ý, chứng kiến là liên tục, ngay lập tức, xuyên suốt, biết đối tượng liên tục, nó không tách rời đối tượng nhưng không phải là đối tượng đó.