Lúc nào cũng chứng kiến vậy tại sao mình thường không dừng lại ở lớp đầu tiên mà chạy qua thêm lớp ảo tưởng rồi cho rằng mình chứng kiến trên cái đó? Mình để ý lại hầu hết các hoạt động trong cuộc sống của mình đều như vậy, giống kiểu của cô Anna. Cô không dừng lại ở việc thấy chồng chở cô gái đi ngang qua mà ảo tưởng rằng chồng mình đang ngoại tình. Luôn luôn kết luận ở bước từ lớp thứ 2 trở đi. Từ tình huống của cô này, mình lại nghĩ, bao năm qua mình vẫn sống như thế, hầu như cả thế giới này đều sống như thế. Vậy thì có sao không? mình có sao không? có vấn đề gì để xử lý không? Mỗi ngày mình vẫn đặt câu hỏi này cho bản thân mình, nội dung thì nôm na cũng chỉ có vậy thôi nhưng mình muốn đi tìm câu trả lời xác đáng nhất cho mình. Mình muốn tự mình khám phá nó một cách rốt ráo.
Vì sao không dừng lại ở lớp đầu tiên nhỉ? thậm chí là ngay lúc đó mình còn chẳng thấy có cái lớp đầu tiên này để mà ý thức, mà xem lại. Cái hệ thống xử lý trong mình nó chạy rất nhanh, nên mình từng, khi học hiểu về chứng kiến này, phần lớn mình chỉ đi xử lý hậu quả là nhiều. Còn quá trình thì mình thua, nó mang tính hên xui dữ lắm. Vậy, làm cách nào để mình có thể nhìn thấy ngay được lớp đầu tiên nhỉ? dừng lại hay không dừng lại thì tình sau, nhưng chí ít thấy ngay được nó thì lỡ có gây hậu quả gì mình cũng đỡ buồn, vì rõ ràng mình thấy mà không chọn theo mà! Hỏi vậy thôi chứ cũng chưa biết làm sao để làm được. Lại ghim để đó!
Cái cục chứng kiến nó như thế nào?
Có ai giống mình không? trong suốt cả khóa học vừa rồi, mình đi tìm cái cục chứng kiến đó đó. Mình đã vẽ ra một đối tượng về chứng kiến sau đó mình đi tìm. Mà đúng ra mình còn không ý thức được là mình vẽ rồi mình tìm như vậy đâu cho đến khi học buổi bổ túc, khi được GV nhắc đến, mình thấy y chang mình luôn. Hình như trong suốt bao năm học bộ môn ptbt của mình, mình đều đi tìm kiếm đối tượng mình chưa biết theo kiểu đó. Đâu biết là mình phải tìm đối tượng đó trong chính bên trong mình. Bỏ nha!
Đi học gì mà toàn bị lòi ra cái sai vậy?
Mình muốn nói đến tâm thế, cái cảm nhận của mình sau 5 buổi (cộng thêm buổi được “dự giờ") là sao toàn lòi ra cái sai không vậy? Mình hơi khó chịu trong lòng, mình không thích cảm giác này, mang tiếng đi học mà toàn sai là sai. Sai từ thái độ, cách học đến những phản ứng kiểu như vầy. Ôi, mình nhìn thấy mình đang có xu hướng tiêu cực rồi. Để ý lại, từ bữa giờ không có chút thành quả nào để tự hào về bản thân luôn. Và rồi mình lại thấy hơi ngộ vì cái suy nghĩ này của mình, mình nhìn kỹ lạ, ủa, mình thấy như vậy mới đúng chứ. Mỗi một lần thấy ra được cái sai là mình bỏ được liền. Ít nhất là về mặt ý thức, mình không có ý định dung túng cho nó nữa. Vậy là cái thái độ mình nó tự chuyển, thấy được cái sai là may lắm rồi, là có cơ hội đi đến cái đúng rồi. Bỏ thêm cái nữa!
Chê ví dụ của giảng viên!
Hôm bổ túc mình được nghe lại tình huống chiếc hộp A và chiếc hộp B, thật ra là cái hôm đầu khi nghe ví dụ đó mình nghĩ là mình đã hiểu nên mình cũng chẳng để tâm lắm, dễ ẹc đó mà! mình đi học với kỳ vọng tìm được cái gì đó thú vị hơn cơ! Vậy là mình đã không học được gì ngay trong tình huống đó, mình đã đi qua tình huống đó một cách hời hợt nhất có thể. Vậy mà giờ nghe lại cũng tình huống đó, mình lại thấy nó như bao trùm luôn cái cốt lõi của việc học để hiểu về chứng kiến này. Giữa những thông tin mình nghe người khác nói và thông tin chính mình kiểm chứng là hoàn toàn khác nhau. Việc mình cần làm là sau khi nghe mô tả, mình phải đi đến mở chiếc hộp ra để chứng kiến được nó. Trời ạ, lại thấy ra được một cách học vô cùng sai lầm khi mình không tự mình đi làm rõ đối tượng mà dừng lại ở việc kết luận cái thông tin người khác nói rồi coi như đó là sự thật luôn. Mình hành xử trong cuộc sống có khác gì câu chuyện hộp A, hộp B đâu. Mình đem cái tâm đánh giá đi học nên mình đâu học được gì, xong mình lại chê GV không cho mình những ví dụ thú vị hơn.
Mình đi học với tinh thần nào?
Èo trước khi đi học thì vẫn nghĩ là mình sẽ học đúng cách, sau khi học xong không nhận ra được gì nhiều thì cho rằng khóa học này nó chỉ được đến thế thôi chứ không thấy được là mình học sai tè le rồi. Khi GV đề cập đến vấn đề đi học trong sự kiểm soát, mình thấy đúng quá đúng với mình luôn. Vậy mà lâu nay vẫn nghĩ mình thực học rồi mới hay chứ? xưa giờ vẫn học theo cái kiểu kiểm soát này. Trời ơi là trời! sao mình không thấy sớm hơn? Mình không chịu làm học sinh lớp một, lúc đầu nghe GV nói học như mấy bé HTT là đã thấy nhục rồi, mình nghe mà thấy khó chịu, mình không đồng ý. Tự nhiên bỏ tiền ra để làm em bé? để ai muốn đưa cái gì vô đầu mình thì đưa á hả? mình không có ngu đâu. Nói chung là bằng mặt chứ không có bằng lòng đâu, mình có trí thông minh để làm gì mà không xài trong việc học này? Cái chuyện đi học với tâm thế như một tờ giấy trắng thì không phải lần đầu mình nghe, thậm chí nghe rất nhiều là đằng khác. Mình cũng tưởng là mình đồng ý rồi đó, vì mình thấy hợp lý mà. Vậy mà thực tế mình không làm vậy. Lúc đó mình nghĩ mình đã hiểu rồi mà giờ nhìn lại thì thấy thực sự chưa hiểu gì cả. Biết bao nhiêu thứ trên đời này mình đã nghĩ mình hiểu cái kiểu như thế? quá nhiều không đếm xuể. Giờ mình mới thấy ra là khi thực sự chứng kiến thì chắc chắn có sự chuyển hóa, không phải một dạng hiểu rồi để đó, rồi nghiền ngẫm sau. Vì mình không chịu làm học sinh lớp một nên mình vẫn mãi sẽ không bao giờ bằng học sinh lớp một. Chỉ có ảo tưởng mình là học sinh đại học thôi.
Cái cơ chế sàng lọc trong mình hoạt động tự nhiên như thế từ hồi nào giờ mình không biết, chỉ thấy cũng học nhiều như người ta mà không có sự thay đổi nào, bao nhiêu vấn đề trong cuộc sống vẫn đi đến bế tắc mà không làm sao được. Mình vẫn nói mình đi học đó chứ, rồi mình đã học dữ chưa? mình học mà không nhận ra được điều gì mình lại đổ lỗi chương trình, ai có dè đâu là tại mình không thực học. Lại là một vấn đề mình cần phải giải quyết nữa. Mới nghe qua mình tưởng dễ á, giống kiểu buông là xong, thấy sai thì bỏ. Nhưng khi vô thực tế, mình nhìn lại, mình lại thấy cái đống rối nùi bên trong mình, mình chưa thật sự rõ. Một cái hệ thống hoạt động biết bao lâu nay rồi, nó như một thói quen, niềm tin cố hữu rồi, đâu phải nói bỏ là bỏ cái rẹt được. Thực tế bản thân mình thấy không được. Vậy là mình lại loay hoay tìm cách. Lúc nào mình nhớ ra nếu bỏ được ngay thì bỏ, không thì tìm cách để bỏ. Mình trằn trọc cả đêm để xử lý cái vụ hệ thống sàng lọc này, hỏi xuôi không ra thì mình hỏi ngược. Vì sao mình chặn? vì sao mình kiểm soát? Nếu không kiểm soát nữa thì sao? có nguy hiểm gì cho mình không? Rồi mình lại làm những việc nhỏ nhất và theo mình là dễ nhất để khám phá nó. Mình xem thử trước giờ có cái gì mà mình để cho nó chạy tọt vô mình không? giờ cho nó chạy tọt lại xem thế nào? mình tìm đủ thứ những cái mình đã thích, những cái gì mà mình có thể mở lòng một cách tự nhiên với nó, mình phải tìm cho được cái chỗ mở đó rồi đem cái tâm đó ứng dụng qua bên này. Nói chung là trong quá trình tìm thì mình cứ tìm mọi cách, đến khi nào ra thì thôi. Vậy mà cũng không phải dễ dàng gì đâu, nhưng mình cứ tìm thôi. Có lẽ cái lúc mình bệnh là mình dễ buông xuôi nhất, mặc kệ nhân tình thế thái muốn ra sao thì ra, mình mệt quá rồi. Rồi những việc trước đây mình thích, giờ mình lại không thể mở lòng với nó, có những lúc mình rơi vô cái luồng cảm xúc vô cùng tồi tệ, mình tìm mọi cách để né tránh nhưng không phải lúc nào cũng né được, có lúc nó chình ình ra đó, mình không tài nào né được ngoài chuyện phải để cho nó dằn vặt mình trong sự đau đớn, khó chịu. Nhưng không, lần này thì làm không được mình cũng phải làm cho được, mình không muốn để nó làm chủ mình. Mình muốn ngắt là phải ngắt được, muốn thả mình hưởng thụ là phải thả được. Mình muốn như vậy. Mình phải tháo cho được cái nút thắt này.
Tự nhiên mình liên tưởng đến cái máy lọc nước, máy lọc nước thì nó cho nước sạch, khoáng chất đi qua, cặn bẩn thì giữ lại bên ngoài, còn cái hệ thống lọc của mình nó chạy ngược, cái gì bẩn thì được thu nhận hết vào, còn cái gì đáng cho vào thì ngăn lại hết bên ngoài. Giờ thì mình phải đi sửa cái máy của mình như máy lọc nước thôi.
Giờ mình đã hiểu mình học chứng kiến để làm gì rồi! chí ít là mình đừng có bị hiểu sai nữa, mọi rắc rối, hiểu lầm, đau khổ đều từ cái hiểu sai này mà ra.
Ngoài ra, mình cũng đang chứng kiến những cái lựng khựng bên trong mình, những niềm tin dẫn đến nỗi sợ mở lòng của mình. Mình chấp nhận có những thứ đó đang hiện diện trong mình, chưa được mình làm rõ. Mình sẽ đi từ cái đơn giản nhất, hóa giải những cái nhẹ nhất rồi tính tiếp. Mình không muốn “ra gió" khi bên trong mình chưa sẵn sàng với những bài học nặng đô hơn. Trừ phi mình không thể tránh được thì mình phải chịu.
Thêm một câu hỏi nữa là thực ra chứng kiến có làm mình đau khổ hay không chứng kiến mới làm mình đau khổ?
Càng mở ra, càng tìm hiểu thì mình thấy có cả đống vấn đề cần phải làm sáng tỏ! Mình không muốn đi học với tinh thần cũ để bỏ lỡ những nội dung quan trọng như khóa vừa rồi nữa! Buổi học bổ túc như là đại hội bóc mẽ bản thân mình, lòi ra toàn những cái sai cốt tử. Nhưng lần này mình vui vì được thấy sai, vì mình sẽ có cơ hội về với cái đúng.